87- TU NHIẾP TÂM HƠI THỞ DỄ
VÀ ÍT MẤT CÔNG
(30:49) Thì
hôm nay thì Thầy nói như vậy để mấy con thấy. Về cái hơi thở, ở đây thì mấy con
thấy, bây giờ tu tập cái hơi thở rồi, mà bây giờ mới tu tập cánh tay của mấy
con. Mà mấy con thấy tu tập cánh tay rất là động, cho nên vì vậy mà mấy con
không thích bằng hơi thở. Nhưng điều kiện có những người nhiếp tâm trong hơi thở
mà bị rối loạn hô hấp, làm cho mệt, làm cho tức ngực, làm cho nhức đầu hay hoặc
căng thần kinh, thì như vậy là mấy con không dùng hơi thở, phải dùng cánh tay.
Mà nếu mà
dùng cánh tay nó hợp với mấy con thì mấy con tu cánh tay cũng như tu hơi thở.
Còn nếu tu hơi thở mà nó hợp với các con, mà nó không bị rối loạn, nó không bị
căng đầu mấy con thì mấy con dùng hơi thở mà tu tập. Còn nếu mà mấy con thấy
dùng cánh tay và dùng hơi thở nó không hợp thì mấy con dùng kinh hành bước đi.
Thì mấy con bước đi kinh hành như vậy nó cũng vẫn nhiếp tâm, cũng giống như
cánh tay, cũng giống như hơi thở.
Ở đây cái mục
đích chúng ta không phải tu tập Định Niệm Hơi Thở. Mà chúng ta dùng cái hơi thở
để nhiếp tâm, để tập cho nó nhiếp cho được cái tâm của chúng ta trong cái đối
tượng của hơi thở, hoặc là trong cánh tay, hoặc là trong cái bước đi của chúng
ta mà thôi. Cái mục đích ở đây là tập sức định tỉnh, nhiếp tâm cho được ở trong
đó, chứ không phải chúng ta đang tu hơi thở. Vì hơi thở không phải là cái pháp
để mà chúng ta đang tu đâu. Cái pháp của hơi thở là nói về mười chín cái đề mục
của Định Niệm Hơi Thở là dùng để luyện thần túc, chứ không phải Định Niệm Hơi
Thở để cho mấy con tu tập.
Nhưng ở đây
hơi thở nó là dùng Thân Hành Nội. Và mấy con từ lâu tới giờ mấy con cứ nương
vào hơi thở tập, cho nên nó quen. Mấy con nương vào hơi thở, mấy con gom cái
hơi thở, cho nên mấy con ngồi im lặng như thế này để rồi nương vào hơi thở ra
vô ra vô, nó dễ hơn là mấy con ngồi đưa tay ra đưa tay vô.
Vì cái hành
động đưa tay ra vô nó làm cho con mắt của mấy con nó phải gom, nó làm cho mấy
con phải mệt mỏi nhiều hơn. Và cái hành động mà đưa ra đưa vô vầy thì nó rất là
mất công. Nó mất công rất nhiều là tại vì mình phải vận dụng. Cũng như con đi
kinh hành, con đi theo mà nhiếp tâm trong ba mươi phút mà đi thì nó sẽ mỏi chân
con.
Còn cái trái
lại con ngồi đây, tự cái hơi thở nó hơi thở ra thở vô ba mươi phút mà con thấy
không có gì, tại vì cái hơi thở nó phải tự động. Nó tự động nó thở, chứ chúng
ta không có vận dụng đưa tay ra, đưa tay vô hay hoặc vận dụng phải bước đi. Còn
cái Thân Hành Ngoại thì mấy con phải vận dụng cái cánh tay đưa ra đưa vô. Cho
nên vì vậy, nó vừa cực cái tâm để nhiếp ở trong cái hơi thở, mà vừa phải vận dụng
để đưa cánh tay ra vô. Còn cái hơi thở nó khỏe hơn là do cái hơi thở tự động nó
thở ra thở vô, có cái hoạt động của nó tự nhiên. Cho nên chúng ta chỉ nương vào
nó mà chúng ta khỏe hơn.
Nhưng vì cái
hơi thở là Thân Hành Nội, cho nên không khéo thì nó sẽ rối loạn hô hấp. Nó làm
cho toàn bộ cái cơ thể chúng ta, nội tạng nó sẽ ảnh hưởng, nó làm cho thành bệnh.
Hoặc là dùng cái hơi thở thì khi mà chúng ta thở ở đây, lỗ mũi chúng ta thở ra
thở vô thì nó gần với bộ óc, nó dễ bị căng thần kinh hơn. Các con hiểu? Hễ mình
tập trung trong hơi thở nó dễ bị nhức đầu, nó dễ bị làm căng căng, tăng tăng ở
trên đầu của mình. Cho nên do đó mà chúng ta không sử dụng hơi thở là như vậy.
Còn nếu mà
chúng ta sử dụng hơi thở nó đã quen rồi, thì nó không có những cái hiện tượng
đó, nó không có cái tình trạng đó. Do đó chúng ta dùng cái hơi thở mà tu tập
thì nó rất là bất động. Nghĩa là dùng hơi thở, bởi vì hơi thở chúng ta thở, nếu
mà trong khi mà chúng ta thở mà thấy cái thân chúng ta rung động. Như các con
có người thở mà cái thân rung động thì các con thở nhẹ trở lại, đừng để thở mà
có đến cái thân mình mà người ta nhìn thấy được cái sự rung động.
Mình thở nhẹ
nhàng thì nhẹ nhàng đó nó sẽ nhiếp tâm mình vào cái sự dễ dàng nhiếp tâm hơn.
Còn cái sự rung động như vậy nó làm cho mình nhiếp tâm khó hơn và nó có thể nó
gây cho mình khởi niệm, kéo dài cái thời gian sẽ bị rối loạn hô hấp dễ dàng. Bởi
vì khi bình thường, mấy con thấy mấy con thở bình thường thì cái thân của mấy
con nó không có nó rung động một cách kỳ lạ vậy. Nhưng mà khi bệnh đau, thì mấy
con thở, mấy con phải cố gắng mấy con thở để cho cái nhịp thở thì cái thấy cái
thân của mấy con nó rung động nặng, do đó là mấy con bị bệnh.
Chứ còn
không bao giờ mà ai mà thở cái thân nhúc nhích, nhúc nhích, không bao giờ,
không có bao giờ có. Vì cái thân người mạnh thì không bao giờ có thở như vậy.
Người ta thở rất nhẹ nhàng mà người ngoài người ta cũng không thấy. Như bây giờ
mấy con ngồi nghe Thầy nói thì lắng nghe lại cái thân của mấy con coi, nhìn vô
cái thân của mấy con thở, thì có ai thấy cái thân của mấy con mà lúc hơi thở,
lúc nhiếp tâm? Không bao giờ có. Đó, thì mấy con thấy rất rõ. Cho nên vì vậy mà
khi mà mấy con ngồi yên lặng mà mấy con thở mà cái thân của mấy con cứ rung động,
rung động như thế này thì cái đó là mấy con đã thở sai hơi thở. Cho nên mấy con
cần phải sửa lại hơi thở đó.
Và như vậy
thì khi đó cô Út cô sẽ kiểm tra. Khi mà bị cái thân mà thở rung động mạnh như vậy
đó, cô sẽ nhắc phải thở nhẹ lại. Thì mấy con tập thở nhẹ lại để cho nó đi vào
cái sự tu tập cho nó tốt hơn, nó đi xa hơn. Chứ còn để như vậy thì cái thời
gian mấy con sẽ kéo xa, kéo hơn nữa thì không được. Nó sẽ thành bệnh mất của
cái thân của các con đi. Đó là cách thức tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét