96-PHÁP PHẬT TU TẬP CÓ CĂN
BẢN, THỨ LỚP RÕ RÀNG
(27:51) Cho
nên nó an trú rồi thì không phải ở trên cái pháp Nhiếp Tâm hơi thở mà tăng cái
thời gian lên. Không phải. Mà cũng không phải ở trên hơi thở “an tịnh
thân hành” mà tăng cái thời gian. Mà muốn tăng cái thời gian này từ ba
mươi phút này lên một giờ đến sáu giờ đồng hồ thì phải ở trên Tứ Niệm Xứ. Các
con thấy thay đổi rồi, có dậm chân nữa không? Các con thay đổi pháp tu mà.
Mà từ hôm đó
tới nay mấy con theo Thầy bao lâu rồi, mấy con có tới Tứ Niệm Xứ được chưa? Có
nhiếp tâm mà ngồi để mà Tứ Niệm Xứ hay bây giờ còn phải nương hơi thở để mà nhắc: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”?
Hôm nay Thầy
kiểm tra, thì sau một tuần này mà nếu người nào được thì Thầy sẽ cho vào tu tập
Tứ Niệm Xứ, mà không được thì lui lại tu tập Tứ Chánh Cần. Các con biết cái
phương pháp của Phật đâu nó rõ ràng, và Tứ Chánh Cần thì nó ở trên cái lớp thứ
mấy các con biết không? Ở trên Bát Chánh Đạo, nó là lớp thứ sáu: Tứ Chánh Cần tức
là Chánh Tinh Tấn. Nó là Tứ Chánh Cần. Nếu mấy con không được Thầy bắt buộc mấy
con phải lui lại cái lớp Tứ Chánh Cần.
Mà lớp Tứ
Chánh Cần thì mấy con phải học tất cả những Giới luật của Đức Phật, Đức hạnh.
Phải thông suốt những cái này là năm cái lớp của Bát Chánh Đạo, là năm cái lớp
học về Giới luật - Đức hạnh. Mà đến lớp Tứ Chánh Cần, tức là cái lớp mà Chánh
Tinh Tấn đó, trong Bát Chánh Đạo nó là Chánh Tinh Tấn, thì mấy con mới sử dụng
những cái phương pháp tu để ngăn ác, diệt ác mà Đức Phật đã dạy. Đầu tiên thì dạy
chúng ta “những gì thông suốt cần thông suốt, những gì tu tập cần tu tập”,
chứ không phải tu lung tung đâu. Không phải lúc tu Tứ Chánh Cần, lúc tu Tứ Niệm
Xứ, lúc luyện thần lực, cái chuyện đó không phải. Bây giờ chúng ta đi vào
chuyên môn rồi, chứ không phải như người mà tu thọ Bát Quan Trai, học chung
chung cho biết tổng quát, không phải vậy!
Bây giờ
chúng ta tu để mà làm chủ sự Sinh - Tử, chấm dứt luân hồi, thì phải chuyên vào
từng pháp, chứ không phải một pháp được. Từ pháp này tu tập được thì phải lên
pháp khác. Cứ như vậy cho đến khi mà chúng ta đầy đủ Tam Minh, thực hiện sự làm
chủ chúng ta cụ thể rõ ràng, nhập bốn thiền rất là rõ ràng.
(30:17) Đó
thì hôm nay Thầy nói như vậy thì các con biết rằng cái chương trình tu tập nó
phải có. Bắt đầu bây giờ mới vào cái căn bản, thân phải bất động. Mà bây giờ mấy
con cứ ngồi nhúc nhích, nhúc nhích như hồi nãy giờ vậy làm sao đây?! Cái cơ bản
nhất là không giữ được cái thân rồi, thì cái vấn đề tâm làm sao được?
Bây giờ thân
phải hoàn toàn phải bất động. Nghĩa là nhất định là chúng ta ngồi đó mà như gộc
cây chứ còn không có được nhúc nhích, mỏi gì mỏi chết bỏ chứ còn nhất định là
giữ khi mà chúng ta đã giữ gìn cái thân nó ngay thẳng, đàng hoàng rồi thì bắt đầu
mà ngồi, thì nhất định là không có để nó thay đổi cái vị trí nào cả, chết bỏ!
Nhất định bây giờ nó có đau nhức đến mức nào đi nữa, thì chết bỏ chứ không có để
cho nó nhúc nhích như vậy. Vì nhúc nhích như vậy mấy con sẽ quen. Nó quen cái
thói quen rồi nó rất là khó bỏ. Cũng như Thầy nói nó nghiêng cái cổ như vậy đó,
mà sửa rồi thì lát mấy con cũng nghiêng lại. Nó đã thành cái thói quen.
Cho nên vì vậy
mà tập thành một cái thói quen bất động thì chúng ta mới tu tập đi con đường xa
mới được, để chúng ta còn đủ cái sức làm chủ chứ không phải là tu, thí dụ như
các con thấy bên Tịnh Độ dạy mấy con niệm Phật, niệm để nhất tâm thôi. Nhưng mà
tới nhất tâm rồi, nó không biết dạy các con cái gì nữa hết. Ờ đó, thôi nhiếp
tâm thì thế nào Phật Di Đà cũng xuống rước, sau khi chết rồi thì cũng rước về Cực
Lạc. Thì cứ lo niệm như vậy đi để chờ chết để mà về Cực Lạc, sự thật ra giải
thoát ở chỗ nào đâu?!
(31:46) Còn
Thiền Tông dạy mình “kiến tánh thành Phật” thì kiến tánh thành Phật như thế
nào? Lục Tổ Huệ Năng dạy: “Chẳng niệm thiện niệm ác, bản lai diện mục
hiện tiền”, chẳng có niệm thiện niệm ác trong đầu của mình thì cái trạng
thái bất động vô niệm đó là cái Phật tánh, đó là mình thành Phật rồi chứ gì?!
Nhưng thành Phật có hết tham sân si không? Mà cái pháp tu nữa tu không được.
Bây giờ “biết vọng liền buông”, buông hết vọng rồi, vọng thiện, vọng ác
buông hết rồi, bây giờ ngồi bất động đây mà không biết gì nữa hết. Làm sao tiến
tới được? Cho nên, đâu có làm chủ sanh tử được. Các con thấy không? Đó là những
cái pháp sai.
Còn ở đây
người ta dẫn dắt mình từng bước, cái này xong rồi, kết quả này rồi người ta dẫn
dắt mình tới cái pháp khác. Bởi vì Đạo Phật có Ba mươi bảy phẩm trợ đạo, ba
mươi bảy pháp, chứ đâu một pháp. Đó, các con thấy không? Ba mươi bảy pháp để mà
tu tập, thì từ cái pháp thấp tu lần lần tới cái pháp cao. Cái pháp thấp phải tu
cho có kết quả thì mới trèo lên cái pháp cao tu được. Cũng như bây giờ mấy con
vô cái lớp Một Tiểu học mấy con học. Mà cái lớp Một chưa xong, tới cuối năm mà
đọc chữ, ráp vần không được, không biết đếm số thì làm sao mấy con lên lớp Hai?
Thì chỉ còn có ở lại lớp Một thôi chứ làm sao hơn, các con hiểu không? Cái
trình độ của Phật giáo, cái pháp của Phật giáo nó dạy từ chỗ thấp đi đến chỗ
cao, chứ không phải có một pháp chung chung.
Mà dạy tới
đâu chúng ta biết tới đó, bởi vì “Pháp ta không có thời gian đến để mà
thấy”. Thấy được cái sự kết quả của mình chứ, chứ đâu phải mình nói chung
chung đâu. Tu tới đâu, cũng không biết tới đâu hết. Bảo hết vọng tưởng, ngồi hết
vọng tưởng rồi không biết tới đâu nữa.
Đó, thì mấy
con thấy những cái phương pháp mà dạy từ lâu…
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét