486- ĐỨC XIN LỖI CAO CẢ VÀ
ĐỨC CẨN THẬN
(00:00) Tu sinh: Chúng con kính chào Thầy!
Trưởng lão: Hôm nay Thầy về
thăm là mục đích để chọn lấy số người các con mà đã nhiếp tâm được, an trú được
và tu xả tâm được. Nhất là quan trọng nhất là xả tâm. Ngồi tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự tầm khoảng từ ba mươi phút đến một giờ mà không có một niệm,
không có hôn trầm, thùy miên nào hết, thì mấy con sẽ bước qua một cái giai đoạn
tu tập khác, cái pháp khác. Chứ không còn ở trong cái pháp mà ngăn ác, diệt ác;
sanh thiện, tăng trưởng thiện nữa.
Hôm nay cả hai lớp, mấy con tập hợp về đầy đủ. Thì cái lớp
mà các con còn ít người quá. Mà Thầy thấy những cái bài học, những cái lớp học
của chúng ta nó rất là lợi ích. Nó tìm hiểu, nó xác định được những cái vị trí
của đạo đức. Cũng như vừa rồi thì có người hỏi Thầy trong cái bài của một cái
người vợ mà quỳ xuống đảnh lễ chồng xin lỗi. Thì có người trong cái lớp học cho
rằng đó là cái lỗi thời. Thời nay thì mình đứng dậy, mình xin lỗi mà thôi, chớ
không thể nào quỳ như vậy.
Thực sự ra đây là một cái gương hạnh, cái gương hạnh của
người xưa. Chứ không phải người xưa là người nào, người phụ nữ nào họ cũng quỳ
trước chồng họ mà họ xin như vậy, họ xin lỗi như vậy. Các con lưu ý. Cái này là
một cái điển tích, một cái đặc biệt nhất của thời xưa, chứ không phải có. Và thời
nay mà chúng ta cũng không có người làm được. Vì vậy đó là một cái điển tích để
thấy một cái gương hạnh đạo đức, đạo đức thật sự, thật sự sửa mình. Chứ còn nếu
mà chúng ta đứng xin lỗi hoặc nói xin lỗi, thường thường là chúng ta xin lỗi
cho qua thôi. Chứ sự thật chúng ta không có cái mục đích để mà thực hiện được sửa
sai, sửa cái sai.
(2:13) Còn cái nàng này, cái người này, cái nàng Mạnh
Quang này thật sự là sửa sai. Thấy cái lỗi của mình đối với chồng cho nên nàng
quỳ xuống mà xin lỗi, đó là thật sự sửa sai. Vì vậy mà cái người thật sự sửa
sai trong cuộc đời, nay chúng ta thấy rất ít. Họ chỉ xin lỗi cho qua mà thôi,
cho qua chứ không phải.
Cho nên đứng nói xin lỗi, lời xin lỗi, thí dụ như mình đi
đường, có người đi ngang quẹt qua thì người đó đứng lại xin lỗi bác, xin lỗi
chú. Mình lỡ mình đụng người ta, thí dụ như mình xin lỗi, đó là một cái lời xin
lỗi thường thôi. Đó là một cách thức đó. Còn cái này nó không phải đâu mấy con,
đó là một điển tích rất là đặc biệt của thời xưa và cũng là một cái gương hạnh
để nhắc nhở chúng ta thời nay. Cho nên nói lỗi thời là sai.
Bởi vì cái gương hạnh đó khó có ai làm được. Đối với chồng
là những người ngang mình mà mình quỳ xuống, quỳ xuống để xin lỗi, thì thật ra
ít quá khiếm quá, đó là những cái hạnh quá cao. Mà có thể nói rằng đó là
cái Đức Xin Lỗi cao cả. Cái hành động đó, nó chứng tỏ cái lời
xin lỗi nó cao cả, ít có ai làm được, chứ không phải là người nào cũng làm được.
Cái thời Đông Hàn là cái thời bên Trung Quốc, mà Trung Quốc là tượng trưng cho
một cái nước nó rất thuần thục về Nho giáo, cái lễ nghĩa nó rất là thuần thục.
Thế mà chỉ có cái nàng Mạnh Quang mà làm cái hành động đó thôi, chứ Thầy cũng
chưa thấy một cái con người nào khác mà có cái hành động đó.
Cho nên đối với thời chúng ta thì chúng ta học đạo đức để
thấy được cái sự thành thật sửa lỗi bằng một cái hành động, bằng hành động. Cái
đó rất là tuyệt vời. Một cái gương hạnh. Cho nên nó có nhiều cái điển tích mà
nói về đức hạnh của người xưa để chúng ta học, chúng ta nêu gương. Nhiều khi
chúng ta học, nhưng mà chúng ta rất ngại là vì cái bản ngã của chúng ta còn đồ
sộ, chúng ta chưa dám làm.
(4:20) Chính đứng lên nói cái lỗi của mình, phát lồ
cái lỗi của mình trước chúng mà còn chưa dám, chưa dám nói lỗi mình, huống hồ
là nói xin lỗi. Mình xin lỗi thầm với tượng Phật thì được, chứ mình xin lỗi với
người khác thì mình ngại quá. Cho nên đó là những cái đức hạnh mấy con. Bởi vì
cái người mà thật sự muốn làm cho mình tốt, muốn sửa sai những cái điều mình tốt,
để trở thành một người tốt, thì hoàn toàn là người đó phải thực hành những cái
hạnh, cái gương hạnh đạo đức, để chứng tỏ rằng mình thật sự sửa sai.
Cho nên ở đây cái mục đích mà Thầy nói, để cho mấy con biết
cái cách thức. Dù tất cả những cái đức hạnh nó cũng đều nhắm vào cái chỗ để được
bình an, giải thoát tâm hồn của mình. Thì cái lỗi lầm mà của tu sĩ của chúng ta
nhiều nhất là không giữ độc cư, hay đi nói chuyện, đó là cái lỗi lầm. Bởi vì Đức
Phật nói: “Ta thành chánh giác là nhờ tâm không phóng dật”,
mà mình đi nói chuyện thì phóng dật rồi. Nó phóng dật đó là có đối tượng, còn
nó phóng dật không đối tượng nữa.
Cho nên tu hành nói thì dễ, nhưng sự thật ra mình phải
canh gác cái tâm của mình cũng như một người lính mà canh giữ thành. Rồi cái
hôn trầm, thùy miên không phải chuyện thắng nó dễ. Cho nên nó mới có những cái
phương pháp tu tập để Chánh Niệm Tỉnh Giác, để tỉnh thức.
Thầy xin nhắc lại cho mấy con hiểu cái Đức Cẩn Thận,
ai nói cũng được: “Tôi cẩn thận”, ai nói cũng được. Nhưng chúng ta
thiếu tỉnh giác thì chúng ta sẽ không cẩn thận. Tôi nói cẩn thận, nhưng mà đây
tôi bước xuống tôi đi, đây chừng năm, mười bước thì tôi còn chú ý được bước
chân. Chứ tôi đi ra hai phút thì tôi quên mất, tui đi theo cái thói quen tự
nhiên của mình thôi. Đó là mình thiếu cẩn thận rồi.
(6:29) Cho nên nói Đức Cẩn Thận thì nó dễ, nhưng mà
hành được Đức Cẩn Thận là khó. Và chính vì vậy mà đạo Phật có ba cái pháp tu Đức
Cẩn Thận.
- “Đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành”, tức
là tập tỉnh giác, tỉnh thức trên bước đi của mình mấy con. Cũng như đây đi từ
mười bước mình đếm mười bước để làm sao, tại sao mình phải đếm? Tại vì mình hay
quên. Cho nên mình đếm, rồi mình lại nhắc tác ý: “Tôi đi tôi biết
tôi đi”. Đó rồi mình tiếp tục mình đi nữa, rồi mình lại nhắc, mình tiếp
tục mình đi nữa. Như vậy mà còn khi nhớ khi quên. Đó là cái giai đoạn tu tập thứ
nhất .
- Cái
giai đoạn tu tập thứ hai của sức tỉnh giác, tỉnh thức này, để khi chúng ta
tiếp tục tập luyện, chúng ta trở thành tỉnh giác kết hợp với hơi thở. Thí
dụ như đi mười bước đứng lại, chúng ta hít thở năm hơi thở. Rồi tiếp tục
tác ý bước đi mười bước nữa. Và kết hợp giữa Thân Hành Ngoại, Thân Hành Nội
để tập tỉnh thức, từ trong nội thân của chúng ta mà cho đến ngoài thân
chúng ta, đó là giai đoạn pháp thứ hai. Hay hoặc là chúng ta đi mười bước,
ngồi xuống hít thở năm hơi thở. Rồi đứng dậy đi mười bước để đứng lên đứng
xuống, để tạo cho chúng ta có cái siêng năng, có cái cẩn thận, có cái kỹ
lưỡng hơn để mà chúng ta tu tập. Đó là cái giai đoạn pháp thứ hai.
- Pháp
thứ ba là pháp Thân Hành Niệm. Mỗi hành động bước đi, cũng như hành động
ngồi xuống đều tác ý. Mục đích của ba pháp này các con thấy hoàn toàn tập
tỉnh giác và tỉnh thức. Để làm gì? Để mọi mọi tâm niệm của chúng ta nó sẽ
không dối trá chúng ta được, nó không quên được. Để chúng ta làm chủ từng
cái niệm của chúng ta để chúng ta ngăn và diệt ác. Nếu chúng ta không tập
tỉnh thức được, thì những niệm len lét nó sẽ vào mà chúng ta không hay.
(8:38) Còn chúng ta có được sự tỉnh thức thì nó len
vào không được. Và như vậy, và ba cái pháp này, cái mục đích của nó là phá cái
tâm si của chúng ta, làm cho si mê chúng ta không còn có nữa. Cho nên hôn trầm,
thùy miên sẽ không vào, không đánh vào. Cho nên khi ngồi lại tu tập mà thấy buồn
ngủ thì chúng ta bước đi kinh hành. Bước đi kinh hành mà chúng ta thấy còn đi
ngã tới, ngã lui, còn muốn ngủ, còn lười biếng thì chúng ta lại tập cái phương
pháp ngồi xuống hít thở năm hơi thở. Mà nếu mà thấy còn hôn trầm thùy miên nặng
nữa, thì chúng ta tập pháp Thân Hành Niệm. Thì chỉ trong vòng năm, mười phút,
thì hôn trầm, thùy miên sẽ đi mất đi.
Nhưng mà cái sự thật ra nói thì nói là dễ, nhưng khi bị
hôn trầm, thùy miên là nó mang theo cái tính lười biếng, nó khó lắm chứ không
phải dễ. Một người mà quyết tâm tu để làm chủ sự sống chết của mình thì cố gắng
khắc phục hôn trầm, thùy miên. Mà nếu mà cái người mà tu chơi, tu để cho qua
ngày tháng, coi như ngoài đời quá vất vả, thôi vô chùa ở để an thân của mình.
Như các thầy, như các vị ở trong các hệ phái của Phật Giáo hiện giờ, họ thấy đời
khổ quá thôi vô chùa để sống. Tụng niệm hay là cầu cúng, hay là ngồi thiền, rồi
nó cũng được an ổn hơn. Ngoài đời phải lo từng bát cơm, manh áo quá cực khổ.
Vào chùa thì đỡ hơn, không còn lo gì. Nhưng tu vậy để làm gì? Chẳng ích lợi gì.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét