487- NGŨ TRIỀN CÁI NGĂN CHE
(10:25) Cho nên theo Thầy thiết nghĩ, tu là phải tu
thật tu, tu làm sao mà làm chủ được sự sống chết. Mục đích của đạo Phật là tâm
vô lậu, mà tâm vô lậu là chứng đạo mấy con. Vô lậu là vô lậu cái gì? Cái tâm
không còn niệm là vô lậu. Cái thân không còn cảm thọ là vô lậu. Niệm lăng xăng,
nghĩ ngợi điều này thế kia đó là lậu hoặc. Thân nhức mỏi chỗ này, đau chỗ kia
là lậu hoặc. Mà người tu hành nó không còn lậu hoặc thì thân không còn đau nhức
mỏi chỗ nào cả.
Cũng như mấy con tu tập, mà mấy con còn thấy đau nhức, tê
chân hay hoặc này kia thì tức là mấy con còn lậu hoặc. Mà còn lậu hoặc là mấy
con còn tham, sân, si, mạn, nghi. Mà tham, sân, si, mạn, nghi là Ngũ Triền Cái.
Cái tên mà Đức Phật đặt cho cái tâm tham, sân, si, mạn, nghi của chúng ta là
Ngũ Triền Cái, năm cái màn ngăn che. Nó ngăn che cái gì các con biết không? Nó
ngăn che cái đời trước của chúng ta, hiện giờ chúng ta không biết chúng ta là
ai.
Nếu một người mà hết tham, sân, si, mạn, nghi thì cái đời
trước của chúng ta, chúng ta biết chúng ta là ai. Rồi tên họ gì, ở làng nào xã
nào, rồi chết như thế nào, bệnh đau chết làm sao, rồi tái sanh thành một con
người trong hiện kiếp.
(12:12) Thầy xin nhắc lại, có nhiều vị Lạt Ma họ chết
đi, họ sanh lên thành một đứa bé, khi biết nói thì đứa bé nó mới nói lại nhà cửa
quê hương của họ, và họ là một vị Lạt Ma ở tại Tây Tạng, cái tỉnh nào, cái xã
nào, cái ấp nào. Tại sao đứa bé sanh ra lại nhớ được? Vậy thì có phải cái vị Lạt
Ma này tu chứng đạo chưa? Cái chú bé này tu chứng đạo chưa? Chắc chắn là chưa rồi.
Nếu mà đã chứng đạo thì tại sao còn đi sanh tái sanh làm chú bé. Cho nên chắc
là chưa chứng đạo. Mà tại sao chú bé này lại nhớ được cái đời trước của mình,
kiếp trước của mình? Như vậy là chú này đã hết lậu hoặc chưa? Hết tham, sân, si
chưa? Chưa. Nhưng chỉ vì cái vị Lạt Ma này chỉ tu tỉnh giác mà thôi mấy con, tỉnh
thức mà thôi.
Cho nên mấy con nghe những chú thần đồng chứ gì? Trong
báo chí có đăng những đứa bé thần đồng. Sanh ra mới vừa biết nói thì đã biết đọc
chữ, đọc số được rồi. Thầy có đọc tờ báo nói chú bé Nguyễn Trung Kiên, con của
ai đó ở ngoài Bình Định, Quy Nhơn. Thì chú này được các nhà báo đến đó trắc
nghiệm, thì đưa một tờ báo chú đọc vanh vách, mà mới có hai tuổi mấy tháng.
Thì chúng ta phải hiểu, tại sao chú bé này lại được như vậy
mà tất cả các chú bé kia sao làm không được? Cũng sanh ra, rồi lớn lên, rồi phải
đi học mới biết đọc, biết viết. Còn chú bé này chưa học, chưa gì hết mà lại đọc
được, lại đọc số được. Như vậy là có cái sự khác biệt, mà người ta không xác định
được cái nguyên nhân sao mà chú bé này tái sanh lại đọc chữ được.
(14:16) Họ chưa xác định được, cho nên họ gọi là thần
đồng. Nghĩa là đồng là một đứa bé, một đứa bé như thần, chứ không thể nào hết.
Nhưng chúng ta là những người tu, chúng ta phải xác định được cái nghĩa rất rõ
ràng. Biết chú bé này ngày xưa đã tập luyện, là một vị tu sĩ của một ngoại đạo.
Thật sự chúng ta có biết rằng có ai dạy chúng ta tu tập tỉnh giác bao giờ đâu?
Chỉ có những cái nhà tu hành theo pháp môn ngoại đạo, ức chế ý thức chúng ta tập
tỉnh thức, lọt trong tưởng, đến cái mức độ tỉnh thức của nó thì nó tái sanh, nó
còn nhớ.
Mà bao nhiêu cái vị tu sĩ trong cái thời nay mà đạt được
cái mức tỉnh thức đó, để trở thành một đứa bé thần đông? Quá ít. Chúng ta biết ở
trong cái giai đoạn đó là tỉnh thức. Còn một cái người mà tu chứng tâm vô lậu rồi,
không còn tham, sân, si. Ngũ Triền Cái, năm cái màn đã quét sạch. Thì ngồi đây
chúng ta muốn biết đời trước chúng ta, không những một đời mà nhiều đời chúng
ta đều thấy biết rất rõ.
Bởi vì năm cái màn ngăn che này nó làm chúng ta không thấy
biết đời trước của chúng ta được. Nếu chúng ta nỗ lực khắc phục, tu tập tâm vô
lậu, không còn tham, sân, si, mạn, nghi. Năm cái màn ngăn che này đã quét sạch,
thì ngồi đây mà cách vách khuất, chúng ta sẽ thấy bên ngoài được rõ ràng, không
còn cái gì mà che khuất. Tâm ruột của mấy con muốn gì làm gì, không còn ngăn
cách đối với cái người mà Ngũ Triền Cái đã bị quét sạch. Họ biết từng tâm niệm
của các con hết.
(16:13) Nói như vậy để biết rằng khi chúng ta quét sạch
tham, sân, si, mạn, nghi thì chúng ta hiểu biết được như vậy. Nhưng không phải
cái người đó họ luôn luôn để mà họ biết tâm ruột của người khác để làm gì? Họ
đâu cần biết. Tâm ruột của các con hiện giờ là tham, sân, si chứ có cái gì khác
hơn mà phải biết. Nhưng chúng ta muốn nói ở đây là khi năm cái Ngũ Triền Cái
này được quét sạch, thì cái tâm của chúng ta nó hiểu biết được tất cả những gì
xung quanh chúng ta mà không còn bị ngăn che.
Đó là đối với không gian, đối với thời gian thì quá khứ
nhiều kiếp chúng ta đều biết rất rõ ràng. Và tương lai thì không bao giờ còn
che khuất chúng ta chỗ nào. Ngày mai sẽ bị tai nạn gì. Ngày mai tức là Thầy nói
ngày mai, ngày mốt, ngày bữa kia, khoảng thời gian tương lai từ đây đến một
năm, hai năm, một ngàn năm, chúng ta đều biết sự kiện xảy ra như thế nào. Không
những biết riêng cho mình mà biết cả những một đất nước, cả những thế giới ở
trên hành tinh này nữa. Nó xảy ra những điều gì, nơi đâu có bão lụt, nơi đâu chết
bao nhiêu người, nơi đâu nó phải bị tàn phá như thế này? Biết rất rõ mấy con.
Nhưng mà điều kiện cần thiết là mấy con phải quét cho sạch
tham, sân, si, mạn, nghi- năm cái màn ngăn che này. Bởi vì nó ngăn che, cho nên
các con không thấy được. Hôm nay các con tu tập từng tâm niệm, ngăn và diệt tất
cả các ác pháp để giữ gìn tâm bất động, thanh thản, tức là tâm vô lậu, tâm
không còn năm cái Ngũ Triền Cái. Các con đang tập từng phút, từng giây, thế rồi
đem cuộc đời chúng ta đến đây tu tập mà còn nói chuyện, thì chúng ta quá phí
cái đời sống của chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét