358- BA GIAI ĐOẠN NHIẾP TÂM
(00:00) Các
tu sinh: Chúng con kính chào Thầy.
Trưởng
lão: Trước khi Thầy trả lại những cái lời trình của mấy con sự
tu tập, coi như tu tập được hay không được, Thầy đã ghi trả lời ở trong này cho
mấy con. Nhưng trước khi mà để trả cái này cho mấy con thì Thầy xin nhắc lại
mấy con. Cái mà mấy con không hiểu mà mấy con tu như vậy thì hầu hết là Thầy
đọc trong những cái điều mấy con trình qua cái sự tu tập của mấy con, mấy con
không có hiểu, không có nắm chính xác. Bởi vì cái tu tập cái pháp nào nó phải
ra pháp nấy, thí dụ nhiếp tâm phải nhiếp tâm cho trọn vẹn.
Mà trong
cái giai đoạn này nhiếp tâm để hàng phục cái vọng niệm của mình, để hàng phục
cho được, nhiếp cho được cái vọng niệm thì cái hôn trầm, thùy miên nó chưa phải
lúc mà chúng ta diệt nó. Chứ không phải đồng thời mà cả vọng tưởng, rồi cả hôn
trầm, thùy miên, rồi an trú một lượt, nó không có được đâu! Tu cái gì nó ra cái
nấy, nhiếp cho được cái phần nào thì phần nấy nhiếp cho đạt, cho được cái chất
lượng cái phần đó. Thí dụ về nhiếp tâm thì mình dùng pháp Như Lý Tác Ý, cách
thức mình dẫn tâm như thế nào với cái pháp Như Lý Tác Ý để mình đạt được cái
chất lượng là không vọng, không có niệm nào nhá nữa.
Mặc dù
mấy con tỉnh, chứ mấy con đâu có mê đâu, thì nó nhá vô mấy con thấy. Còn nó mê
là nó dẫn mấy con đi. Cái niệm nó khởi ra, nó dẫn mấy con đi một lúc mấy con
mới hay, đó là tại mấy con mê. Còn bây giờ mấy con đang tu tập thì mấy con phải
tỉnh rồi, nhưng mà vẫn để nó nhá thì không có được! Tại nó nhá rồi thì mấy con
tu hoài nó cũng vậy, nó cũng nhá hoài. Bởi vì cái ý thức của chúng ta nó không
có hoạt động nữa, hoàn toàn là khi chúng ta nhiếp phục nó, hoàn toàn nó bất
động. Rồi nó sẽ thành quen.
Cho nên
từ cái căn bản nhất, cái thời gian mà ngắn nhất mà Thầy cho mấy con tu tập.
Thầy thí dụ như một phút, mà mấy con tu tập một phút, nhiếp tâm một phút hoàn
toàn không niệm nào hết. Đừng có vội tăng lên, thấy được được cái mấy con tăng
lên hai phút, năm phút rồi có niệm thì phí công của mấy con tu tập, uổng. Mình
ít ra một phút mình tập một tuần lễ, một phút lúc nào cũng đạt được. Không nhiếp
tâm thôi, mà nhiếp tâm đạt được. Mà khi mà nhiếp tâm cho được, cho đến khi mà
nhiếp hoàn toàn dùng cái pháp Như Lý Tác Ý dẫn nó vào để nhiếp cho được ba mươi
phút.
(02:35) Nó có cái pháp dẫn, nó như lý, mình dẫn
nó từng chút, từng chút để cho nó đi vào. Cho nên khi mà cái ý của chúng ta mắc
cái pháp Như Lý Tác Ý, nó không có khởi niệm gì được hết. Bởi vì mình tác ý
mình dẫn mà, chứ đâu phải mình thuộc lòng. Cũng như các con thấy các nhà tu sĩ
Đại Thừa, họ tụng Bát Nhã Tâm Kinh. Họ tụng, miệng họ đọc mà ý họ nghĩ tầm bậy
tầm bạ, tại vì nó thuộc làu quá rồi, nó quen rồi. Miệng thì tụng kinh mà tâm ý
thì nghĩ đâu đâu đó, thì như vậy là đã quen rồi.
Cho nên
cái pháp Như Lý Tác Ý của các con thường thay đổi, thay đổi câu này rồi thay
đổi câu khác, cho nên vì vậy mà nó không thành quen. Cho nên mình dẫn nó vào
cái tâm thanh thản. Mà dẫn thì nó trong cái giai đoạn dẫn tâm để mà nhiếp, thì
cái pháp Như Lý Tác Ý nó kềm sát với nhau, nó dẫn cho được. Mà khi dẫn được rồi
thì nó mới tập an trú. Tập an trú có nghĩa là bỏ lơ dần, lơ dần cái câu tác ý,
cho đến khi tác ý một lần mà an trú ba mươi phút.
Thì lúc
bấy giờ mình đâu có phải mà phá hôn trầm, thùy miên đâu, mà lật đật mà đi kinh
hành tập chia ra mất thì giờ mình rất nhiều mà nó không thuần. Cho nên nó có ba
cái giai đoạn mình tu tập: Cái giai đoạn thứ nhất là nhiếp tâm, cái giai đoạn
thứ hai là an trú tâm, cái giai đoạn thứ ba đó, là phá hôn trầm, thùy miên. Phá
nghĩa là không còn có cái hôn trầm, thùy miên, cũng như mình nhiếp tâm không có
niệm vọng tưởng.
Đó, cách
thức như vậy. Thì khi mà nó đã được ba mươi phút rồi, thì nó đã thuần thục trên
ba mươi phút mà nhiếp tâm và an trú không có niệm rồi thì người ta mới cho mình
vào Tứ Niệm Xứ. Chứ không đạt được như vậy thì người ta không có cho mình vào
Tứ Niệm Xứ. Mà an trú được thì nó phải phá cho thật sạch cái hôn trầm, thùy
miên. Chứ nếu mà còn hôn trầm thùy miên thì không thể nào an trú được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét