362 – TU TỨ CHÁNH CẦN KHÔNG SỢ VỌNG
TƯỞNG
(19:35) Trưởng lão: Đó, còn
cái về phần mà Kim Quang, con tu về cái pháp mà Tứ Niệm Xứ- ngăn ác, diệt ác;
sinh thiện tăng trưởng thiện. Thì trong cái vấn đề hôn trầm, thùy miên ở trong
cái giai đoạn này, nó không có quan trọng đối với con lúc này, không có quan
trọng, nó thuộc về tâm si. Mà tâm si nó có tướng trạng của nó là cái tướng
trạng lười biếng. Hễ nó hôn trầm, thùy miên là nó muốn đi nằm, đi ngủ, nó muốn
đi kiếm cái chỗ hốc nào nó ngồi đó nó ngủ, hay hoặc nó nằm co đó nó ngủ. Đó là
cái tướng lười biếng của nó chứ không có cái gì hết. Cho nên ở đây đừng có sợ
nó.
Mà trong
khi nhiếp tâm, con nhiếp tâm mà trên cái pháp mà Tứ Chánh Cần thì con
nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”. Con cho cái thời gian ngắn nhất ở
trên cái trạng thái đó. Mặc dù là con dễ dàng hơn những người khác là vì nó không
có cái đối tượng cụ thể để nhiếp tâm. Còn cái đối tượng mà nhiếp tâm của con nó
vô hình, bởi vì nó cái trạng thái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Nhưng không bắt buộc con phải cố gắng để giữ gìn cái tâm đó.
Bây giờ
đó, cái khả năng của mình ở trên cái chỗ mà tu Tứ Chánh Cần này, nó sẽ là được
bao nhiêu? Mình tu một cái thời gian, thí dụ như bây giờ ngồi lại, bởi vì nó
không có cái pháp nhiếp tâm cho nên nó dễ bị hôn trầm, thùy miên. Cho nên mình
tác ý: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”, ngồi để chờ từng niệm nó mà ra để
xả thôi, chứ mình không có cần phải cho nó hết vọng tưởng. Đó là cách thức
nhiếp. Mà bây giờ xả nó trong ba mươi phút, mà thấy nó có hôn trầm, thùy miên
nó đến thì mình lui lại.
(21:33) Ba mươi phút mình lui lại hai mươi
phút. Hai mươi phút nó hôn trầm, thùy miên nữa lui lại mười phút. Mười phút rồi
xả, mình đi vòng vòng cho nó tỉnh rồi vô tu tập lại. Mà trong cái giờ này mà bị
hôn trầm, thùy miên thì cứ ôm cái pháp xả tâm bằng cách đi, đi để cho nó đừng
có bị ngồi nó lặng. Phải sử dụng cái đó mà con phải đạt cho được trong khoảng
thời gian ba mươi phút trên pháp Tứ Chánh Cần, ba mươi phút vậy đó. Thí dụ như
bây giờ con ngồi mà quyết tâm tu ba mươi phút, mà nó hoàn toàn nó tỉnh, nó hoàn
toàn.
Tu Tứ
Chánh Cần là ngồi chờ vọng tưởng đến mà diệt, còn cái kia người ta nhiếp để
người ta diệt vọng tưởng. Còn con thì chờ vọng tưởng đến, nó càng đến nhiều thì
càng mừng, để mà mình tu chứ không gì, phải không? Mình tu cho đến khi mà nó
không còn nữa, tự nó mình cứ tác ý mình xả hoài. Nó đến rồi mình quán tác ý xả,
cho đến khi hoàn toàn cái tâm mình nó, tự nó mình xả riết vậy, nó trắng bóc nó
không còn cái gì nữa. Nó như cái ống trúc vậy, nó không còn cái gì ở trong cái
bọng của nó nữa hết, thì lúc bấy giờ tự nó, nó yên lặng.
Nó yên lặng
đó là nó chuyển qua Tứ Niệm Xứ rồi! Từ Tứ Chánh Cần nó chuyển qua Tứ Niệm Xứ.
Cho nên các con thấy cái lớp Tứ Chánh Cần là Chánh Tinh Tấn, rồi tới Chánh
Niệm, nó liền, hai cái pháp này nó liền nhau. Cho nên cái người tu Tứ Chánh Cần
là người ta chờ niệm đến mà người ta diệt, người ta ngăn người ta diệt. Còn cái
các con tu mà về cái hơi thở là nhiếp tâm và an trú tâm, dùng cái nội lực của
mình. Còn Kim Quang nó không có cái nội lực mà nó chỉ có ngồi chờ giặc đến đánh
thôi!
Nó chờ
giặc nó đến, tức là giặc vọng tưởng đến là nó quét ra hà, nó đánh ra. Kêu là nó
đóng quân đó nó chờ giặc đến, chứ nó không có tới nó đánh. Còn các con đi tìm,
kêu là đón trước đón sau, làm thành lũy cũng như là xây Vạn lý trường thành
vậy, ngăn giặc không có cho vô. Đó là cái cách thức nhiếp tâm là các con đánh
theo kiểu mà xây dựng Vạn lý trường thành, đó cho giặc rợ Hồ mà phía bắc nó
không có xâm chiếm vô. Đó tức là giặc vọng tưởng nó không vô, các con hiểu
không?
(23:56) Còn tu về cái pháp Tứ Chánh Cần thì chờ
giặc đến mà đánh thôi. Mà mong cho nó đến đặng đánh cho nó sạch, nó đánh tơi tả
nó thôi chứ không có đầu hàng nó. Cho nên vì vậy mà nhắc tâm: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Nghĩa là bây giờ
trong cái giai đoạn nó yên lặng như vậy, nhưng mà chờ: “Tao biết mày có giặc, bụng tham, sân,
si còn là mày còn, cho nên tao ngồi đây chờ mày ló mặt ra là tao nổ”.
Đó, như vậy thì mấy con thấy cái người mà tu Tứ Chánh Cần là nó không có sợ
vọng tưởng. Còn mấy con là sợ vọng tưởng, nó nhá lên là không có được.
Nó khác,
hai cái pháp nó khác nhau chứ nó không giống nhau, cho nên ngồi chờ. Mà ngồi
chờ thì cái giặc hôn trầm, thùy miên nó lại đánh vô, nó lại đánh cái góc độ
khác. Bởi vì giặc nó không có, ở ngoài nó không đánh vô thì ở bên trong này
lính nó lười biếng nó ngủ, có phải không? Mấy thằng lính này nó ngủ, cho nên nó
hiện ra cái tướng hôn trầm. Vậy thì muốn mà cái mình gác thành cho kín, giữ cho
nó tỉnh để cho giặc vô nó biết. Chứ không nó ngủ rồi thì tức là giặc nó vô nó
cũng không hay.
(25:09) Cho nên do đó, cho nên vì vậy mà cái
thằng lính nó phải đi tới, đi lui, nó gác cái cổng thành nó phải đi tới, đi lui
hoài, con hiểu không con? Vì vậy cho nên nó đi tới, đi lui thì nó không có ngủ.
Mà nó không có ngủ thì giặc nó vô nó mới đánh được, nó mới biết, mới phát giác
ra nó mới đánh. Đó, như vậy rõ ràng là mình biết. Khi mà mình ngồi lại mà nó
tỉnh, nó không bị hôn trầm, thùy miên thì mình ở đó, thì mình nhìn cái vọng
tưởng của mình để coi nó đến, để cho mình diệt thôi.
Con biết
là nó có hôn trầm, thùy miên. Nghĩa là Thầy nói là buổi sáng này mà nó có hôn
trầm, thùy miên thì buổi sáng này tao cứ vác súng đi vòng vòng, đi hoài. Mà hễ
có giặc thì bị… vì đi mình tỉnh, mình không ngủ thì có giặc thì mình diệt nó.
Có phải không? Con thấy có tiện không? Mình đâu có cần mà phải diệt hôn trầm,
thùy miên mà chi?! Mình chỉ lo diệt giặc. Nhưng mà vì mình phải tập cho mình
tỉnh, chứ không khéo nó ngủ, thì cái thành mà nó ngủ rồi, lỡ giặc vô làm sao?
Có phải
nguy hiểm cho ở trong cả thành này không? Cho nên cái mục đích để cho đạt được
là cái tâm bất động là cái thành phải bình an, trong thành phải bình an. Thì
cái người lính mà gác thành, mình như người lính mà gác thành rồi. Cho nên phải
làm sao cho tỉnh táo, hẳn hoi để cho cái sự mà bất động thanh thản an lạc vô sự
trong cái tâm của mình hoàn toàn nó phải đạt được. Đó, thì do đó thì con chỉ
cần có cái là không có sợ hôn trầm, thùy miên gì hết, không có lo nhiếp phục
được hết đâu.
Nhưng mà
có cái là đi kinh hành, Thầy nói khỏi cần phải đi pháp Thân Hành Niệm gì hết.
Cái pháp Thân Hành Niệm để dành sau khi mà trên Tứ Niệm Xứ tu xong rồi thì mới
tập luyện cái pháp Thân Hành Niệm để luyện cái nội lực thôi, còn bây giờ thì
con khỏi.
Còn quý
thầy này thì không được. Nhiếp tâm, an trú thì sau này phải đi kinh hành để mà
phá hôn trầm, thùy miên nữa. Chứ còn nhiếp tâm được rồi, còn phải phá hôn trầm,
thùy miên.
(27:05) Còn cái pháp mà Tứ Chánh Cần con thì
khỏi cần phá hôn trầm, thùy miên. Chỉ có mình đi cho nó tỉnh để cho thấy giặc
được mà ngăn nó, diệt nó thôi chứ còn không có gì hết. Bởi vì cái thời gian
mình gác thành mà mình lại không tỉnh thì đâu được. Cái nhiệm vụ của người lính
là phải tỉnh táo đàng hoàng chứ không được ngồi đó mà ôm súng mà ngủ thì không
được. Cho nên nó không diệt hôn trầm, thùy miên mà nó lại diệt hôn trầm, thùy
miên. Cho nên nó phải tỉnh nó đi, nó đi tới, đi lui, đi tới, đi lui như vậy.
Nhưng mà
nó đi vậy, chứ nó nhìn nó xem những cái vọng tưởng ở trên cái đầu của nó coi nó
hiện ra hay không hiện ra? Mà hiện ra là nó diệt hết. Nó dùng cái tri kiến, cái
ý, cái tri kiến giải thoát của nó nó quán, nó tư duy, nó xả tất cả những cái
niệm đó hết. Nó ngăn, nó diệt hết tất cả các niệm. Cho nên cuối cùng nghĩa là
siêng năng, sau một năm tu tập Tứ Chánh Cần siêng năng thì ngay đó con đã vào
Tứ Niệm Xứ. Khỏe quá! Đâu có gì đâu cực? Thầy thấy tu nhanh chóng, tu dễ dàng,
tu rất sướng, không có gì hết!
Như người
lính mà cho cái lô cốt ngồi đó gác cửa thôi, không có gì hết. Nghĩa là cái
người mà tu Tứ Chánh Cần là cái người gác cổng thành thôi, chứ không có gì hết.
Làm sao mà những cái người mà lạ không có cho vô trong thành mình. Không có cho
vô. Cho nên những cái người mà quen biết ở trong thành mà đi ra đi vô thì cho,
tức là sinh thiện, tăng trưởng thiện mà.
Còn những
cái người lạ, mấy cái người mà nghi ngờ là giặc, là nhất định là không cho. Tức
là ác pháp là ngăn diệt hết, không có cho vô để bảo vệ cái thành của mình. Mà
cái thành của nó là bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đó là cái thành rõ
ràng mà, cái thành bất động mà. Đó, Thầy hôm nay Thầy giải thích như vậy thì
các con biết là người nào đã tu Tứ Chánh Cần, thì mấy con sẽ tu như vậy đó. Thì
coi như là mình đặt mình trong cái vị trí là một cái người lính gác cổng thành,
là người tu Tứ Chánh Cần.
(29:03) Còn mấy con nhiếp tâm và an trú thì nó
lại khác, nó không phải là cái người lính gác cổng thành đâu. Mà cái thằng lính
xông trận đánh người ta. Nghĩa là cái ý thức của chúng ta nó hay lăng xăng: “Bây giờ mày không có được lăng xăng nữa,
tao đánh mày à”. Cho nên mình có phương pháp hẳn hoi, đàng hoàng.
Pháp Như Lý Tác Ý cộng thêm những cái hơi thở- cái Thân Hành Nội của nó hoặc là
cái Thân Hành Ngoại. Nhất định là sử dụng chiến thuật, chiến lược, vũ khí đầy
đủ, chiến đấu hoàn toàn cho cái ý thức không có bao giờ khởi niệm, khởi vọng
tưởng nữa. Đó là khác.
Đây là
mình xông trận đánh, còn kia người ta gác thành thôi! Người ta bảo vệ thành
người ta bình an thôi! Còn mình xông trận đánh để rồi dẹp hết giặc, thành mình
cũng được bình an, cũng thanh thản an lạc vô sự. Mấy con thấy cũng trở về Tứ
Niệm Xứ, có phải không? Mình đánh cho giặc chạy tuốt hết, không còn mặt thằng
nào ở đây hết. Do đó thì cái thành của mình ở đây cũng bình an. Đó, các con
thấy không? Hai cái pháp nó đi vậy.
Nhưng mà
cái người mà tu Tứ Chánh Cần thì họ không đánh giặc mà họ ngồi giữ thành, họ
khác. Nhưng mà họ giữ thành của họ là họ biết, họ đầy đủ những cái tri kiến của
họ. Khi mà có bóng dáng những cái người nào mà lạ mặt vô thành là họ biết liền.
Chứ không khéo nó cải trang nó xen vô trong đó mà không biết, thì cái thằng này
nó cũng quậy nó tan nát hết. Không được! Thì cho nên vì vậy mà cái người mà
thường thường mấy con mà làm bài, mà Thầy thấy những cái bài mấy con áp dụng
vào cái đời sống đạo đức mấy con xả tâm là cái người tu Tứ Chánh Cần rất dễ
dàng.
Còn mấy
con mà, cái bài vở mấy con viết mà nó không đi vào cái thực hành nhiều, không
có ghi ra những cái chi tiết của những cái giới luật đức hạnh để mà thực hiện
những cái tri kiến hiểu biết đó đó, để áp dụng vào cái đời sống hàng ngày của
mấy con thì mấy con tu Tứ Chánh Cần không được. Tại vì cái tri kiến mình nó thiếu,
nó không đủ để áp dụng vào cái bảo vệ cái thành Tứ Niệm Xứ nó được. Đó, thì hôm
nay thì mấy con thấy tất cả những cái điều mà mấy con thưa hỏi Thầy vừa rồi thì
Thầy xin trả lại cái phần này. Và còn cái phần này thì Thầy sẽ trả lời mấy con.
(31:35) Trưởng
lão: Bây giờ về cái phần mà sư Giác Thức, con đến đây con
trình Thầy con. Rồi, con tu tập như thế nào? Có đạt được không?
Tu sinh
Giác Thức: Dạ! An lạc Thầy. Sau thời gian con trình pháp lên Thầy thì
hôm nay con thấy được cái kinh nghiệm của con về vấn đề tu tập. Thì qua thời
gian tu tập của con, con thấy trong thời gian hai mươi phút mà những cái thời
khóa thấy tu tập rất tốt. Con có cái thời khoá buổi sáng từ bảy giờ đến chín
giờ thường thường hay bị cái hôn trầm giống như đám mây mà phủ trên đầu, tự nhiên
mà mất cái cảm giác, mất cái tỉnh thức của mình nó quên cái…
Thành thử
con thấy đó con áp dụng theo lấy kim đồng hồ bỏ trong thất mình, mà theo cái
kim giây, mà cái hơi thở của con thì trong năm giây là một hơi, thành thử con
theo đó mà tác ý thường xuyên. Mà mười giờ là tác ý hai câu đó đến mười hai
giờ, thì khi tác ý mười hai giờ thì con làm sao cái hơi thở vô và hơi thở ra,
từ một nhịp một cộng một và hai cho đến mười giờ thì con tác ý lại. Như vậy
thưa Thầy con làm như vậy có được không?
Trưởng lão: Được
con, được. Cái phần mà từ rút tỉa qua cái bản thân kinh nghiệm của mình mà tu
tập, mà mình nhiếp tâm không có một niệm nào thì nó được hết hà con. Bởi vì cái
phần mà nhiếp tâm nhiều khi mấy con phải tự mình rút ra cái kinh nghiệm bản
thân của mình. Cách thức như thế nào để mà nhiếp phục tâm mình nó không có niệm
khởi ra thì đều được hết, đều được, không có gì đâu. Chỉ sợ mình rút tỉa cái
kinh nghiệm của mình ra mình ức chế quá, nó hiện ra cái tướng tưởng (Dạ) là nó
rất nguy hiểm.
(33:41) Bởi vì tướng tưởng nó có nhiều trạng
thái tưởng lắm chứ nó không phải là một cái tướng mấy con. Cho nên vì vậy khi
mà trong những cái trạng thái tưởng mà nó hiện ra thì mấy con trình cho Thầy
cái trạng thái đó. Nó cảm giác như nó làm cho cái thân của mình nó cứng ngắc,
mình có thể mình lấy cái tay mình để vầy mình lấy ra không có được. Đó là những
cái nó làm như là mình bị điểm huyệt vậy, nó không có cục kịch cái thân mình
được.
Như vừa
rồi ở bên nữ có một người viết trình bày cho Thầy cái bức thư cách thức tu tập
của mình: Thì trong khi nhiếp nó hết vọng tưởng rồi thì nó hiện ra những cái
tướng trạng, như cái thân của mình nó cứng ngắc lên, rồi nó không nhúc nhích
được. Cho nên đến khi mà muốn xả ra thì phải tác ý đôi ba lần nó mới xả ra
được, nó mới mềm ra được. Đó là những cái trạng thái bị tưởng. Bị tưởng là do
cái phần mình nhiếp tâm, mình hơi ức chế tâm quá nhiều và mình cố gắng.
Tại vì
mình chưa có thuần thục, thay vì bây giờ mười phút mà mình chưa thuần thục,
mình cố gắng mình tăng lên hai mươi phút. Mà hai mươi phút lại là mình cố gắng
để nhiếp phục cho nó đừng có vọng tưởng thì mình bị lọt trong tưởng rồi! Thay
vì mình phải tu mười phút, thì mình tập cho nó nhuần nhuyễn mười phút thật
nhuần nhuyễn, thì mình tăng lên hai mươi phút. Nó không có vận dụng cái sức của
mình để ức chế tâm, cho nên nó không bị tưởng.
Còn mình
bị tưởng là có cái sự tập trung quá cao, cố gắng tập trung. May là cái thần
kinh mình tốt, nó không nhức đầu, nó không nặng đầu, nó không có tức ngực. Chứ
còn không khéo nó sẽ, cái hiện tượng nó sẽ xảy ra những cái bệnh, phải không?
Cho nên ở đây thì con, để Thầy sẽ về Thầy đọc, cái này con ghi kỹ không con?
(Dạ, kỹ) Thầy sẽ đọc, Thầy sẽ ghi ra sau này cho con (Dạ). Thầy sẽ gửi lại con
coi như thế nào để cho con về con tập tu cho nó đúng, (Dạ) để cho nó nhiếp phục
cho được cái tâm của mình trong cái giai đoạn đầu. (Dạ) Nhiếp phục được rồi thì
mình mới tới cái giai đoạn an trú.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét