363– PHÁP RÈN LUYỆN NGHỊ LỰC
(35:49) Tu
sinh Giác Thức: Dạ, thưa Thầy cho con hỏi, cảm ơn Thầy, là
cái mà kinh hành tỉnh giác là con mười hơi thở tác ý một lần, và con đưa lên
hai mươi hơi thở tác ý được không?
Trưởng
lão: Được, không có sao! Đó là mình thiện xảo, khéo léo, không
có gì đâu con. (Dạ) Đó là trạch pháp. (Dạ)
Về vấn đề
mà Thiện Hướng con, con tu pháp Thân Hành Niệm mà đi mười bước hít thở năm hơi
thở mà vẫn còn lúc thì có niệm, lúc thì không niệm, nhưng mà cái điều kiện tu
vậy không kết quả đâu con. Phải tập lại. Con bị tu như vậy cái khả năng của
mình nó chưa quen, cho nên nó dễ bị nhức đầu đó, phải không? Dễ bị nhức đầu,
con tập trở lại tập ít trở lại thôi, xả nghỉ nhiều.
Ngồi chơi
nhưng mà vẫn là tỉnh táo, thư giãn, chứ không phải ngồi chơi như người ngoài
đời người ta chơi, người ta để cái tâm ý người ta nghĩ ngợi cái này, cái kia.
Ngồi chơi là để cho tâm mình bất động thanh thản, thư giãn thôi, phải không?
Đối với những cái niệm gì mà khởi trong đầu con, lo lắng, nghĩ ngợi, nếu mà nó
lôi con quên đi một lúc rồi con nhớ lại thì con cũng tác ý đuổi nó, chứ không
phải cần mà mình phải đuổi ngay liền bây giờ.
(37:12) Cái pháp Thân Hành Niệm mà đi mười bước
hít thở năm hơi thở này con tập cho nó quen chứ không phải là tập bây giờ cho
nó hết vọng tưởng đâu! Cho nên con tập cho nó quen với cái pháp để cho mình
đứng lên ngồi xuống. Cái mục đích đứng lên ngồi xuống mà để đi mười bước, hít
thở năm hơi thở này là mục đích rèn luyện cái nghị lực chứ không có phải cái
mục đích để hàng phục và nhiếp phục cái ý thức của mình, cái vọng tưởng của
mình đâu! Cho nên nó có không có sao đâu! Con đừng có lo cái phần đó.
Chỉ có
tập là ba mươi phút con đi đứng lên, ngồi xuống này kia để nó làm cho con có
cái sự bền chí của con. Cái nghị lực, bền chí, mà thấy nó không có nhọc nhằn,
thấy nó không có ngao ngán, nó không có sợ. Cứ tập cho đến ba mươi phút là con
nghỉ. Đó là cách thức con rèn luyện cái nghị lực, cái ý chí của con thôi, chứ
không phải là rèn luyện cái nhiếp tâm cho mình. Cho nên có niệm hay không niệm
không quan trọng cái chỗ đó, con hiểu không?
Còn về
cái vấn đề mà con tập quá nhiều thì con tập ít lại. Bởi vì tập nhiều, nó vận dụng
nhiều cái sức của mình thì nó mất, hao cái năng lượng của con nhiều. Cho nên nó
có thể nói rằng cố gắng tập trung thì nó bị đau đầu. Cho nên vì vậy mà con tu
cái này để rèn luyện cái nghị lực của mình thôi. Chứ không phải là mình nhiếp
tâm, cho nên đừng có tập trung nhiều, phải không? Tập trung nhiều. Thay vì con
tu ba mươi phút thì con tu chừng mười lăm phút thôi, thì nó không có đến nỗi mà
nó quá sức của con.
Thì con
từ từ mình tập dần, nó quen đi với các cái pháp đó và nó rèn luyện được cái
nghị lực của con. Sau này thì Thầy sẽ dạy con cách thức nhiếp tâm. Chứ bây giờ
con mà tu theo với quý thầy này thì chắc chắn là con chết đó, nó chưa có đủ
đâu, để làm quen dần dần, dần dần. Cho nên mấy con cứ nghĩ là Thầy dạy ở đây,
chứ có số người mới vô mà tập luyện cái kiểu này đó, cũng bắt chước theo quý
thầy mà tập mà nhiếp tâm cái kiểu này…
(39:04) Quý thầy nó trải qua một cái thời gian
nó đã tu tập lâu thật lâu rồi, hôm nay là Thầy cho họ đi chuyên sâu, chứ trước
kia họ cũng tập đủ thứ pháp hết rồi. Nghĩa là pháp Thân Hành Niệm, rồi Định
Niệm Hơi Thở, rồi thư giãn, rồi Định Vô Lậu, cái gì họ cũng tập, tập bao nhiêu
năm nay rồi. Bây giờ đó, họ mới chuyên sâu để họ đi vào cái sự thiền định, cho
nên nó khác.
Còn con
bây giờ coi như là mình tập cho nó quen với các pháp thôi, chứ đừng có tập mà
chuyên nhất nhiếp tâm. Và đồng thời khi mà quen các pháp rồi, mà Thầy thấy được
Thầy cho học tập được, mà những cái giới luật đức hạnh được, nó thông suốt được
rồi Thầy cho đi vào Tứ Chánh Cần mà tu tập. Nó đỡ cái nhiếp tâm và nó an trú,
nó đỡ phí sức của mình rất nhiều. Cái người mà như hồi nãy Thầy nói, người gác
cổng thành nó đâu có phí sức gì đâu?! Cứ ngồi đây mà tỉnh thôi, thì nó không có
phí sức. Còn cái người mà xông trận mà đánh, như các con mà nhiếp tâm an trú là
phí sức rất nhiều, bởi vì dụng công.
Còn kia
người ta đâu có dụng công, người ta ngồi chờ giặc đến. Giặc không đến thì ngồi
chơi, mà đến thì người ta ngăn người ta diệt, có vậy thôi! Cho nên nó khác. Cho
nên vì vậy mà con tập cho nó quen với cái pháp này, để sau đó thì tùy cái đặc
tướng của các con mà Thầy sẽ dạy cho cách thức tu tập, cho nó đi tới nơi tới
chốn con, phải không? Nhớ tập cho nó nhuần nhuyễn. Tập thư giãn này, tập Định
Vô Lậu tức là con học những cái giới luật đức hạnh rồi.
Tức là
làm bài này kia là mình triển khai cái tri kiến về giới luật đức hạnh, đó là
Định Vô Lậu đó. Rồi con tập hít thở, rồi tập đi mười bước năm hơi thở. Đó là
tất cả những cái đó là con phải tập cho nhuần nhuyễn. Những cái cơ bản đầu tiên
mà mình tập luyện đó, là mình làm cho mình quen, thuần quen với các pháp, làm
quen với các pháp, là như vậy. Cho nên ráng tập, rồi có cái gì thì ghi Thầy sẽ
trả lời cho, phải không? Rồi con, trở về con.
Pháp Châu
thì con ôm cái pháp Thân Hành Niệm mà tập luyện đó con, (Dạ) con cứ ôm chặt cái
pháp đó mà tu tập cho nó cho nhiếp phục được cái tâm của mình thôi. (Dạ) Nhiếp
phục, rồi lần lượt rồi thì nó đạt được những kết quả cho nó thuần thục rồi thì
Thầy sẽ dạy thêm (Dạ) cho con. Phải thường xuyên ôm chặt cái pháp Thân Hành
Niệm mà tu tập, nó có duyên với cái pháp Thân Hành Niệm, con tập được. Con cứ
tập với nó. Con hỏi thêm gì không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét