365– TU THEO ĐẶC TƯỚNG
(54:44) Con hỏi gì con?
Tu sinh
Gia Lộc: Dạ, con hỏi thêm Thầy. Nếu như mà con Định Niệm Hơi Thở
không, con không có chú tâm đến đuổi bệnh thì cái nhiếp tâm con có nhiều khi nó
bị vọng tưởng xẹt vô. Nếu mà con có tác ý để đuổi bệnh luôn thì nhiếp tâm nó
dễ, nó không có bị vọng niệm xẹt vô. Cho nên cái bệnh thần kinh mà hôm trước
con bị tới, bị lui hoài đó, bây giờ nếu mà con nhiếp tâm như vậy trong ba mươi
phút thì không có vọng niệm. Mà chỉ Định Niệm Hơi Thở để biết hơi thở ra, hơi
thở vô không thì nó có vọng niệm xẹt vô, như vậy trường hợp vậy con áp dụng con
tập vô thường xuyên như vậy có được không Thầy?
Trưởng
lão: Được con. Được! Đâu có gì đâu! Bởi vì thân của con là cái
thân nó đang có bệnh (Dạ), phải không? Mà con đuổi bệnh, để rồi nhiếp tâm và
đuổi bệnh thì nó lại nhiếp tâm được, càng tốt chứ có sao đâu?! Cho nên ăn thua
ở chỗ nhiếp tâm của con mà con thay đổi pháp Như Lý Tác Ý chứ gì?! (Dạ) Bởi vì
câu tác ý đuổi bệnh nó khác, mà cái câu mà nhiếp tâm trong hơi thở nó khác con.
Cho nên
chỉ nó có khác chứ cái phần nhiếp thì nó giống, nhưng cái phần tác ý thì nó
khác thôi. Nhưng mà nhờ như vậy nó mới cái thần kinh của con, với cái sự nhiếp
tâm của con nó không có bị rối loạn nữa. Nó thấy nó đỡ hơn, nó nhiếp phục được
hơn.
(56:09) Thì như vậy là qua cái kinh nghiệm bản
thân của mình thì con phải sử dụng như vậy mà tu tập. Chứ nó không có sai đâu
con, nó không có sai, nó đúng, nó tốt chứ không có gì đâu. Đó, cho nên về mà
tập đi.
Tu sinh
Gia Lộc: Dạ, thưa Thầy, như Thầy chỉ định là mỗi cái thời bây giờ
ba tiếng đồng hồ chỉ tập nửa tiếng thôi, nhưng mà nếu nửa tiếng đó con muốn
thay đổi nhiều cái pháp tập nó khác nhau như có khi như là ban đêm con đi vào
Thân Hành Niệm con cũng nhiếp tâm con mới bước đi, con cũng tác ý như vậy?
Trưởng
lão: Cũng được con, không có sao! Bởi vì cái pháp Thân Hành
Niệm mà con sử dụng cái câu tác ý nó để mà nó, đúng là cái chỗ mà nhiếp tâm với
đuổi bệnh thì cũng được, đâu có sao đâu! Bởi vì Thân Hành Niệm nội hay ngoại nó
cũng y như nhau hết! Mình sử dụng cái đối tượng để mà tu tập đó là Thân Hành
Niệm, nhưng mà cái câu tác ý đó tùy theo cái chỗ ấy mình tác ý. Cho nên thấy nó
có khác, chứ sự thật ra con đi cũng như con ngồi hít thở chứ không có gì. Đó là
thân hành mà, con hiểu không?
Cho nên
nó không có khác gì hết, nhưng mà Thân Hành Nội là tại vì nó rung động, nó hoạt
động ở trong nội thân. Mà Thân Hành Ngoại là bước đi hay cánh tay đưa ra vô, nó
ngoại nó nhẹ nhàng hơn, nó không bị rối loạn hơn. Còn cái Thân Hành Nội là cái
hơi thở nó dễ rối loạn ở nội tạng của mình, cho nên nó sai một chút là nó rối
loạn. Còn bây giờ mình thay đổi có cái câu tác ý. Còn cái Thân Hành Niệm là
mình lấy nó ở nội hơi thở hay hoặc là cái bước đi của mình, đều là được hết,
đâu có sao hết con.
Bởi vì
mình đâu có tu mà mình thở nó chậm, dài đâu. Mình lấy bình thường, nó làm sao
nó rối loạn mình được, con hiểu không? Chứ phải bây giờ Thầy bắt con mà thở dài
từ một phút, hai phút một hơi thở thì nó sẽ rối loạn hơi thở, nó gây ra ảnh
hưởng ở trong nội tạng của con, nó làm trật cái nhịp của nó đi. Còn bây giờ Thầy
lấy cái hơi thở bình thường của con, thì như cái hành động đi của con vậy thôi,
có gì đâu! Thầy đâu bắt con chạy đâu mà mệt.
(58:04) Thí dụ như bây giờ Thầy bắt con chạy
đi, mà bắt con tu theo kiểu mà con chạy thì nó làm cho con phải vận dụng cái
sức của con để mà chạy thì con lại mệt, con hiểu không? Cái người chạy thì phải
mệt thôi, còn người đi nhẹ nhàng, thư thả, làm sao mệt được? Tức là bình
thường.
Đó, cái
Thân Hành Niệm mấy con thấy như cái hơi thở mà bắt mấy con thở chậm, thiệt
chậm, từ một phút đến năm phút một hơi thở thì mấy con sẽ mệt. Mà bây giờ mà
nếu đi kinh hành đi đó, đi cái Thân Hành Ngoại, mấy con đi kinh hành đó mà giờ
Thầy không cho con đi mà Thầy bắt phải chạy, chạy mà chạy tốc lực. Do đó thì
con chạy một vòng cái con bắt đầu hả họng thở rồi, có phải mệt không? Nó không
đúng với cái bình thường của nó, cho nên nó phải mệt! Chứ bây giờ Thầy bắt con
đi một vòng chùa này đi, con đi một vòng mà đi thư thả, con thấy không có mệt.
Mà Thầy bắt con chạy một vòng này mà chạy cho thiệt nhanh thì con mệt, có đúng
không? Nó sai khác rồi.
Cho nên ở
đây Thầy dạy mấy con lấy cái bình thường chứ không phải là lấy cái bất cập của
nó, lấy cái mà sai cái nhịp của nó đi. Đó, do đó thì mấy con đừng có sợ, không
có gì đâu! Nó bình thường mà, làm sao nó sai con được mà sợ, con tập như vậy là
đúng. Đó, không có sao đâu, chỉ có cái pháp tác ý để nó đối trị cái bệnh của
con. Và đồng thời nó sẽ phục hồi lại cái thần kinh của con, con sẽ bình thường
không còn có cái bệnh thần kinh nữa con.
Tu sinh
Gia Lộc: Hôm trước theo con tập đó là khác với mấy bữa, rồi con
không có tác ý đuổi nó nó bị lại, có thể lúc đó là như vậy. Chứ cái hôm giờ tập
là con vừa nhiếp tâm vừa đuổi nó luôn thì nó hết mau, dễ ngủ, ngủ đúng giờ lắm,
với ăn cũng không có muốn ăn nhiều như lúc trước nữa. Đặng con thấy cơ thể mình
nó thay đổi nhiều à, con thấy nó…
Trưởng
lão: Đó, biết sử dụng vậy là hay đó con, biết áp dụng. Biết áp
dụng để mà đối trị bệnh thân của mình, và biết áp dụng nó để mà nhiếp tâm, để
mà tu cái pháp đó thôi, vậy là tốt rồi con. Thì con thấy đó là những cái kết
quả để dẫn dắt cho mình tu để mà được làm chủ thân tâm của mình. Thì cái sự
nhiếp tâm này nó cũng là cái mục đích của mình để tập sau này, để mình luyện
được cái nội lực, để cho mình làm chủ được cái sự sống chết của mình chứ không
gì hết. Nó đi từ cái căn bản của nó.
Cho nên
con áp dụng vào cái thân bệnh của mình mà tu tập cái pháp Như Lý Tác Ý, như vậy
nó hay chứ không gì. Con giỏi lắm! Không, Thầy khen thật mà! Người nào mà đối
trị được cái nghiệp của mình, mà với ở trong cái pháp Như Lý Tác Ý là khéo léo,
thiện xảo lắm đó. Là đối trị được, nó đem lại sự bình an cho mình là đáng khen.
Chỉ có mình, mình tìm cách để cho mình phục hồi cái cơ thể của mình, chỉ có
mình tìm cách để cho mình hợp với cái đặc tướng của mình, để cho mình nhiếp
phục tâm của mình được.
Đó là
mình phải khéo léo thiện xảo lắm con. Ở cái thế này chưa được thì mình phải
chuyển qua thế khác, không thể nào mà tu chung chung. Bởi vì thí dụ như Thầy
đưa con một pháp chung chung, cho mọi người đều tu tập chung thì người này sẽ
nhiếp được mà người khác sẽ bị bệnh đó. Bởi vì cái pháp tu nó phải theo cái đặc
tướng của mọi người. Coi vậy chứ mỗi người nó có cái đặc tướng riêng.
(01:00:58) Cho nên bây giờ các con cứ
nhìn đi, ở trong cái lớp học của chúng ta, bao nhiêu người thì bao nhiêu cái
gương mặt nó không giống nhau người nào hết. Thì mọi người đều có cái đặc tướng
cũng vậy đó, nó cũng vậy. Mặt con làm sao giống mặt quý thầy được? Mà bây giờ
quý thầy người nào cũng có cái dáng riêng nhau hết. Bây giờ một triệu người
ngồi đây cũng có dáng riêng nhau hết, không có người nào mà nói giống nhau. Đó,
bây giờ thí dụ như cái mặt Thầy với con giống nhau này, mà Thầy có cái mụt ruồi
Thầy cũng khác con rồi. Nó rơi rớt chứ, có phải không? (Dạ, phải) Nó đâu giống
nhau được.
Bây giờ
Thầy nói như thế này: Thầy với con giống nhau hết, hoàn toàn giống thật giống,
thiệt giống nhưng mà lỡ Thầy làm cái gì đó có cái thẹo Thầy cũng khác con! Thấy
không? Nó chỉ có một chút xíu thôi, nó cũng phải khác rồi. Đó, người ta muốn
phân biệt được Thầy với con thì người ta thấy Thầy có cái thẹo là biết Thầy, mà
con không thẹo biết con, có phải đúng không? Đó là khác. Cho nên vì vậy mà thật
sự ra hay thiệt, cả vạn cái gương mặt mà cái nhân quả nó nắn thật khéo, người
nào không giống người nào hết!
Các con
thấy cái quy luật của nhân quả nó ghê gớm thiệt, do đó cái tâm tính của chúng
ta nó cũng sai khác từng chút ở trong đó. Một người sân ầm ầm, mà người sân thì
coi như không có ầm ầm gì hết! Nó khác. Nó cũng là cái đặc tướng sân, mà kẻ sân
vầy kẻ sân khác. Mà nó cũng vô lượng cái sân của nó, cái trạng thái sân của nó
chứ nó đâu có giống nhau. Chúng ta nghe nói sân thì chúng ta tưởng nó giống
nhau, chứ thật người vầy kẻ khác ở trong đó. Bởi vì cái gương mặt chúng ta nó
khác thiệt, cái tâm sân của chúng ta nó cũng khác nhau.
Nhưng mà
nó thuộc về loại tâm sân. Thầy nói như vậy để mấy con thấy là cái sự tu tập nó
qua cái rút tỉa từ cái bản thân của mấy con. Cho nên đức Phật nói: “Các con tự thắp đuốc lên đi!”. Ông Phật ông đi qua
cái đặc tướng của ông, chứ ông đi qua cái đặc tướng của mấy con sao được?! Cho
nên mấy con phải tự thắp đuốc lên đi. Cho nên cái pháp Phật nó thực tế, nó cụ
thể là vậy. Nó không phải bắt buộc ai cũng phải làm rập khuôn như vậy hết đâu!
Không phải đâu.
Đó, thành
ra con về tập như vậy là tốt rồi. Thầy tin rằng con sẽ đối trị được bệnh con
nè, mà con sẽ làm chủ được sự sống chết con! Con có tin con không? (Dạ, con
tin.) Như vậy là được đó. Chứ mà con nói: “ Tôi, chắc tôi làm cũng không được” thì thôi
rồi. Bây giờ tôi về sống ở ngoài đời đi, chứ còn vô đây mất công, mà ăn ngày
một bữa cơm cũng cực nữa. Người ta ăn ba bữa, mình ăn một bữa không phải là dại
không?
Tu sinh
Gia Lộc: Con thấy là chính xác lời Thầy, đồng thời con cũng tin ở
nội lực của con. Cho nên cái lần đó thuốc lá nó bỏ qua không được. Nhưng mà sau
này con dùng cái phương pháp Như Lý Tác Ý rồi là vừa tác ý nữa, mà bây giờ con
đuổi là con bỏ luôn cái thuốc lá, sau này bỏ ba tháng rưỡi bốn tháng hút lại.
Như vậy là con không biết là con bỏ luôn không?
Trưởng
lão: Đúng rồi. Đó là có ý chí rồi đó con. (Dạ) Bởi vì cái pháp
Phật nó hay lắm mấy con. Mình có ý chí, mình có nghị lực rồi là bắt đầu mình
dùng pháp tác ý. Hồi nó nghiện nghiện nó muốn, la nó một tiếng la: “Chết, tao nhất định là không có hút nữa!”
thì tức là nó sạch. Con về tập đi con! (01:03:57)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét