Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2023

364– THIỆN XẢO DÙNG PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý

 


364– THIỆN XẢO DÙNG PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý

(41:44) Tu sinh Pháp Châu: Dạ, thưa đức Trưởng lão, một buổi tập đó là từ hai giờ đến năm giờ, nhưng mà trong cái giờ phút đó con thấy con tập giờ nào cũng được, chứ không phải cứ đến giờ là con tập?

Trưởng lão: Cứ đến giờ con tập thôi! Còn ngoài cái giờ đó- trong khi mấy con nhớ rằng nhiếp tâm và an trú, khi mà trong cái giờ tu tập thì mình cứ tu tập- ngoài giờ tu tập mấy con nghỉ ngơi hẳn hoi, hoàn toàn, bởi vì mấy con cần phải lấy sức. Chứ mấy con đừng có nghĩ mà tu như Tứ Chánh Cần đâu, không phải đâu.

Tứ Chánh Cần người ta ngồi người ta chơi, còn mấy con vận dụng cái sức lực của mình, cái năng lực của mình để mình chiến đấu, để mình vận dụng. Cho nên vì vậy mà hết giờ tu rồi nghỉ. Thậm chí như mấy con đi ngủ được mà, Thầy cho mấy con ngủ được mà. Để lấy sức đánh nữa. Chứ không phải là nói: “Bây giờ tôi sợ tôi ngủ tôi quen”. Không phải đâu!

Tu sinh Pháp Châu: Kính bạch đức Trưởng lão là ví dụ con tập, đức Trưởng lão cho con ba mươi phút chia làm hai lần. Thế giờ hai giờ con tập một lần, ba giờ con tập một lần có được không? (Được, không sao.) Dạ, Mô Phật.

Trưởng lão: Minh Hòa con, con dùng pháp Như Lý Tác Ý con nghe không? (Dạ) Con nghe không?

Tu sinh Minh Hòa: Con đang nghe.

(43:07) Trưởng lão: Con dùng pháp Như Lý Tác Ý như vậy đó là được, con cứ về như vậy là con tu. Cứ tác ý để mà tu mà xả tâm mình, con hiểu không? (Dạ) Cứ tác ý như vậy riết cái tâm con sẽ thanh tịnh. Dùng pháp Như Lý Tác Ý mà mình đi vào. Cho nên vì vậy mà cái sức của con bây giờ nó cũng lớn tuổi rồi, và nó cũng yếu rồi. Cho nên con cứ dùng cái pháp Như Lý Tác Ý như thế này đó thì con, như cái mà con viết trình bày vầy này (Dạ) thì con cứ nỗ lực tu y như vậy cho Thầy, đừng có tu khác.

Tu sinh Minh Hòa: Dạ! Không có thay đổi gì hết.

Trưởng lão: Khỏi thay đổi gì hết! Con cứ vậy đó con tu riết thì cái tâm con nó sẽ thanh tịnh (Dạ), nó sẽ bất động được, (Dạ) con hiểu không? Rồi. Con cứ về con tu vậy đó con.

Tu sinh Minh Hòa: Thưa Thầy, sao con Định Niệm Hơi Thở có khi thì ba, bốn ngày thì nó khó khăn quá! Rồi cái hết ba, bốn ngày đó thì nó trở lên thì con dễ gần, con làm như cái tâm con muốn cái gì cũng được hết! Nó dễ dàng lắm, tới chừng tuần lễ thì nó khó lại, con vài ba bữa thì nó cho lên nữa, vậy là cái đó..?

Trưởng lão: Là bởi vì cái nghiệp của con, cái nghiệp nhân quả của con, cho nên vì vậy mà tu có lúc nó dễ dàng, có lúc nó khó khăn (Dạ), phải không? Cho nên vì vậy mà con nhớ không? Cứ theo cái pháp Như Lý Tác Ý này con tác ý riết, nó dễ dàng. Chứ con nhiếp tâm riêng của cái Định Niệm Hơi Thở mà nhiếp tâm thì có khi được mà có khi không được. Nó làm cho con rất khó khăn. Còn con cứ cái pháp Như Lý Tác Ý này mà con tác ý con đuổi hết những cái ác pháp, ly tham, sân, si trong tâm con cho sạch. Cứ dùng tác ý thôi!

Rồi con ngồi bất động yên lặng để giữ cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của mình thôi! Có vậy thôi. Thì con tu vậy, chứ đừng có chuyên vào một cái pháp như hơi thở, rồi có bữa thì con dùng cái hơi thở nó vô nó rất tốt, nhưng mà có bữa nó không tốt. Thôi con đừng có tu tập như vậy, nó bữa tốt bữa xấu, bữa tốt bữa xấu nó không thành thuần đâu. (Dạ). Mà nó lại trở thành xấu, nó thành cái thói quen, rồi nó dậm chân tại chỗ mất đi, phải không? Cho nên bây giờ chỉ nhiếp vậy đó là xả tâm con thôi, tại vì cái đặc tướng của con như vậy. (Dạ) Nó không tu riêng như mấy quý thầy này được. Quý thầy nó khác con. Rồi.

Tu sinh Minh Hòa: Dạ, con xin cảm ơn Thầy.

(45:23) Trưởng lão: Vậy đó là được rồi con.

Thanh Định con. Con trình Thầy sự nhiếp tâm con ra sao con?

Tu sinh Thanh Định: Mô Phật! Thưa Thầy, con về cái phần nhiếp tâm con thì mấy bữa trước thì con không có kinh nghiệm lắm, nhưng từ cái chỗ con coi như là mình không nắm được cái chính thức mà để đi vào con đường hơi thở của mình, mà hiện tại giờ là trong tuần lễ này con mới thấy được cái sự kinh nghiệm của mình, mà con nhiếp tâm theo hơi thở của mình, thì tức là lấy cái trí của mình, lúc nào mình cũng kiềm chế đó, thì cái lúc nào cũng đi theo không buông lúc nào hết.

Thì theo con thấy thì lúc đầu thì con chỉ có mười lăm phút thôi, nhưng mà sau thì con thử hai thời thì con thấy hai thời đó là được, nhưng mà có cái thời thứ ba thì con tập không được. Tại vì cái thời buổi chiều, công phu chiều với công phu đầu hôm thì được hết đó, còn công phu bốn giờ thì không được.

Thì bởi vì công phu đó nó làm như mình nó còn hơi cái hôn trầm, nó làm như nó còn hôn trầm sau khi không được góc. Mà con vẫn thấy con tỉnh nhưng mà đến khi mà vô ngồi chừng mười phút là lát nó có niệm khởi. Cho nên từ chỗ này con cố gắng con tu tập trở lại, con cũng cố gắng dữ lắm mà tới chừng…​

Trưởng lão: Các con có cái sự mà Thầy hướng dẫn cho muốn nhiếp tâm và an trú cho một cách cụ thể, thì mình tập trung cái nhận biết của mình. Mình tập trung ngay ở chỗ mình biết rõ ràng cái hơi thở của mình đang thở ra, thở vô, một cách cụ thể rõ ràng con, phải không? Cho nên vì vậy mà coi như là mình nhìn vào cái chỗ mà cái hơi thở mình đang ra vô cái chỗ nào đó, mình nhìn tập trung cho kỹ cái chỗ đó, rồi mình dẫn cái pháp tác ý mình theo đó thì mình sẽ dẫn được. Ráng tập!

(47:17) Thấy có kết quả cũng khá tốt rồi, là vì bây giờ đó có thể nhiếp tâm được, chứ không phải là không được. Nhưng mà đừng có vội tăng lên mười lăm phút, để tập cho nó thuần thục đã. (Dạ) Chứ vội tăng lên ba mươi phút thì. Mình thử cho mình biết vậy thôi, chứ mình thấy cái khả năng của mình bây giờ nhiếp như vậy đó mà cố gắng cho nó đừng có niệm khởi nữa thì nó bị ức chế. (Dạ, mô Phật) Mình phải tập cho nó thuần, thật thuần, nó quen với trong ba mươi phút hoàn toàn coi nó rất là dễ dàng.

Nghĩa là mình tu hồi nào mình thấy cũng dễ dàng đạt được cái chất lượng ba mươi phút không có niệm xẹt thì chừng đó mới tăng lên, mới bảo đảm, con hiểu không? (Dạ, mô Phật) Còn mà nếu mà mình còn đang dụng công trong ba mươi phút, còn đang cố gắng bằng cách này, bằng cách kia để cho nó đừng có niệm thì như vậy mình tăng lên là mình mất căn bản. (Dạ, mô Phật) Nhớ vậy cho Thầy.

Tu sinh Thanh Định: Dạ, thưa Thầy, nếu mình ngồi Định Niệm Hơi Thở mình có cần phải co cái lưỡi lên không? Hay là mình để tự nhiên?

Trưởng lão: Để tự nhiên con. Đừng co lưỡi lên. Co lưỡi lên để trên nóc họng đồ này kia, đó là cách thức cũng là ức chế đó (Dạ), để nó tự nhiên thôi.

Tu sinh Thanh Định: Dạ, thì con thấy như vầy là bây giờ mình co lưỡi lên thì nó hay bị chảy nước dãi. Thành thử ra có nhiều lần con cũng co lưỡi lên nhưng mình thấy cái chảy nước dãi hoài thì hơi khó tập. Con định hỏi Thầy thử coi nó đúng hay sai để rồi mình tu tập cho nó dễ.

Trưởng lão: Thôi, mình để tự nhiên con. Ở đây thì cái đó là cũng là qua kinh nghiệm của các tổ sư họ để lại, họ dạy để cho mình nhiếp tâm cho đừng có vọng tưởng. Do đó họ phải co lưỡi lên, họ để trên nóc họng đồ đó, (Dạ) để nó có cái sức tập trung gom, chứ không có gì. Nhưng mà mình để tự nhiên để cho mình dùng cái pháp Như Lý. Bởi vì các tổ sư ngày xưa, họ không có cái pháp Như Lý Tác Ý.

(49:08) Còn mình có cái pháp Như Lý Tác Ý mình sử dụng cho cái ý của mình nó hoàn toàn nó hoạt động ở trong cái câu tác ý (Dạ, mô Phật) cụ thể. Cho nên vì vậy mà ráng tập đúng theo cái phương pháp của Phật, dẫn tâm vào đạo đó. (Dạ, Mô Phật) Mình cứ dẫn nó thôi.

Tu sinh Thanh Định: Đúng hơn thì hôm rày con thấy thì như Thầy nói, thôi giờ con trở về con tu mười lăm phút, tại vì con thấy con tu mười lăm phút nó rất đạt kết quả. Nhưng mà nó đúng hơn có cái là cũng mình phải nói cho rõ là cái bốn giờ khuya thì là cái giờ đó rất là khó lòng. Cho nên từ cái chỗ con cũng cố gắng tu tập lại.

Trưởng lão: Tu tập lại. Trong bốn giờ khuya con thấy nó hay bị hôn trầm, (Dạ) thì con đi kinh hành con vừa nhiếp tâm ở trong cái hơi thở con mà con đi (Dạ) thì nó sẽ phá đi. Chứ còn nếu mà mình ngồi đó là mình chống lại không được đâu (Dạ). Vả lại mình cũng chưa phải là cái lúc mình phá hôn, trầm thùy miên, mà lúc này là lúc con nhiếp tâm thôi. Đó.

Tu sinh Thanh Định: Thưa Thầy, con có một cái điểm nữa mà sao nó con hồi đó giờ sao có một cái cũng ngộ? Không có cái gì hết mà theo con hay bị hôn trầm. Hồi trước bị hôn trầm thì ban đêm thì đã đành rồi, còn cái này hiện giờ ban đêm nó không còn hôn trầm nữa, mà nó lại bị cái khoảng bảy giờ rưỡi này cho tới tám rưỡi. Giờ này này, (Giờ buổi sáng) con không hiểu sao mà hồi nào tới giờ đâu có ngủ cái giờ này, mà sao lại nó bị cái giờ này con không hiểu nữa?

Mà con ngồi, con chống nó quá chừng mà cái giờ này mình không có đi được, mà tại vì ngồi đang học chẳng hạn, chứ mà nghỉ ở nhà thì còn đi được, còn này nếu mà học không có đi được, mà ngồi tại chỗ đó mà nó muốn gục luôn.

Trưởng lão: Nó vô đó mà nó ngủ đó. Thật sự ra thì trong cái giờ học, bởi vì cái giờ mà tu nó cũng hao sức con rồi. Bây giờ vô giờ học mà giờ này thì học trò nó thường thường nó ngủ cái giờ này dữ lắm, chứ buổi chiều nó không có ngủ (Dạ, Mô Phật). Bởi vì nói chung là tại vì khuya nó dậy khuya nó học, rồi sáng nó vô lớp nó học thì tức là nó bị buồn ngủ chứ gì?! Chứ phải khuya nó quất một giấc cho thẳng thét thôi, rồi sáng nó vô nó đâu có ngủ! Con bị khuya thức dậy tu rồi, bây giờ đó tiếp tục lại ngồi học, mà ngồi học nó dễ nữa, cái ông thầy ông lại ở trên ông ru ru, ông nói, ở dưới này dễ ngủ quá!

(51:16) Cho nên vì vậy đó, thì khi mà cái trường hợp như vậy đó thì con tác ý. Bây giờ mình ở trong cái lớp thì không thể nào làm cách nào khác hơn là mình đi kinh hành, phải không? (Dạ) Chứ phải kia thì mình đi được. Vì trong cái lớp học cho nên tác ý, con dùng cái pháp tác ý để phá nó là: “Cái tâm hôn trầm, buồn ngủ này, thùy miên này phải đi. Ở đây không có được mà hôn trầm, thùy miên. Luôn luôn phải tỉnh táo để nghe rõ cái bài học”. Thì con nhắc nó vậy, nhưng mà nó vẫn còn chứ chưa hết, mình cứ nhắc nó hoài nó sẽ hết.

Với tâm định tĩnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tĩnh, tôi biết tôi thở ra”, thì con hít vô, thở ra. Rồi con tác ý con nhắc: “Với tâm định tĩnh …​” con nhắc câu, cái đề mục đó để giúp cho cái tâm mình nó đừng bị hôn trầm đó (Dạ). Con biết áp dụng vào cái câu đó.

Tu sinh Thanh Định: Dạ, Thầy dạy phương cách này con có biết. Con cũng tu tập cái đó hoài luôn, nhưng khi mà Thiện Tâm mà dạy ở trên, thì ở dưới này buồn ngủ cái hỏi trả lời, nhiều khi cái con đứng dậy con cũng quên tuốt luôn, không có nhớ gì hết trơn.

Trưởng lão: Bởi vì nó buồn ngủ. Không biết người ta nói gì, người ta hỏi gì mình cũng chưa biết, làm sao trả lời được. (Dạ) Đó, thành ra bây giờ đó còn con chỉ có tác ý để cho nó phá cho được, để khi mình vào cái lớp học nó sẽ không còn cái trạng thái (Dạ) nó buồn ngủ nữa, thì nó mới tỉnh táo được con. Phải thời gian chứ không phải mau được đâu. (Dạ, Mô Phật) Cứ hễ vô đó mà cái giờ mà học mà thấy nó buồn ngủ vậy thì con cứ sử dụng con tác ý, rồi nhiếp trong hơi thở.

Tu sinh Thanh Định: Dạ, đúng hơn chúng con có cái là mình tỉnh táo thì cái gì mình cũng hiểu được, mà trả lời nó cũng rất là dễ dàng (Dễ dàng). Nhiều khi mà nó buồn ngủ rồi, thì mình không có, hỏi cái tự mình quên ngay hết trơn, mình không có nhớ gì hết.

(53:03) Trưởng lão: Cái đó chỉ có ông thầy giáo ông lấy cây thước, ông gõ một cái cho đau thì nó mới tỉnh lại liền.

Tu sinh Thanh Định: Vâng tội nghiệp thầy, sư Thiện Tâm có khi cũng nhắc nhở này kia nọ, rồi chỉ dạy những cái điều mà rất là tốt, con cũng rất mừng cái chỗ đó. Nhưng mà cái mà con đứng dậy con trả lời là nó không còn nhớ gì, mà nhớ được khúc quãng nào đó, rồi không có nhớ như bình thường. Từ chỗ con quá dở.

Trưởng lão: Cái tâm nó mờ mịt rồi. (Dạ, Mô Phật) Nó đi vào cái chỗ hôn trầm, thùy miên thì nó mờ mịt. (Dạ) Cố gắng con, cố gắng, có phương pháp hết, chứ nó có phương pháp để mình đối trị. Bền chí mình đối trị nó thời gian sau nó hết.

Gia Lộc con, (Dạ) con tu tập sao, có tốt không? Mà viết quá trời đây, chắc Thầy đọc chắc mệt Thầy.

Tu sinh Gia Lộc: Dạ cỡ này con tu tập con đỡ hơn lúc trước một chút.

Trưởng lão: Đỡ hả con? (Dạ) Như vậy là tập kỹ lưỡng, hẳn hoi để cho nhiếp phục được tâm của mình con. Bây giờ đỡ rồi thì ráng ráng tập lên nữa, nhưng mà chưa có tăng nhen. Tập cho nó thuần, cho nó quen, cố gắng tập cho nó quen đã. Chứ còn con khoan tăng đã, phải không? Cho nên từ cái thời gian của con trong buổi này tới buổi khác, có khi tốt, có khi xấu thì ráng. Những cái thời mà nó xấu thì ráng cố gắng nhiếp tâm cho kỹ một chút con. Để cho đạt được cái sự nhiếp tâm của mình cho đạt được, đừng có để một cái niệm nào xẹt vô trong hết. Thì như vậy là nó mới có chất lượng, chứ còn để có niệm xẹt là nó không có chất lượng. Con nhớ chưa? Thôi rồi, về tu đi, nó không có gì đâu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...