376- CHỌN THỜI KHOÁ TU TẬP HỢP VỚI ĐẶC
TƯỚNG
(05:28) Còn
này mình dẫn nó thôi, mình dẫn tâm của mình cách nhẹ nhàng. Mình dẫn nó: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra”, rồi hít vô, thở ra. Rồi lại tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra”, rồi lại hít vô, thở ra. Rồi lại tác ý nữa.
Cứ dẫn nó hoài, một phút rồi nghỉ, nghỉ rồi dẫn trở lại một phút, nghỉ rồi dẫn
nó lại một phút, cho đến ba mươi phút.
Cách thức
tu tập như vậy nó không bị dụng công nhiều. Còn mấy con cố gắng dụng công, cho
nên hôn trầm thùy miên nó đổ ra. Bởi vì mình ráng sức cho đừng có niệm khởi,
“biết vọng liền buông” đó. Cứ buông hoài, buông hoài thì cuối cùng thì mình bị
cố gắng quá, ức chế, cho nên nó hôn trầm, thùy miên nó đổ ra nhiều. Còn mình tu
một cách nhẹ nhàng thì hôn trầm, thùy miên nó không có đổ ra, cho nên cách thức
như vậy.
(06:23) Nhưng mà ngay từ lúc đầu mà chúng ta tu
đúng cách thì hôn trầm thùy miên nó cũng không có. Bởi vì mình tu với cái sức
của mình, nó không bị hao, nó không bị hao cái năng lượng, cái sức của mình cho
nên mình nhiếp nó dễ. Còn mình ráng nhiều hơn cái sức của mình thì mình bị hao,
bị hao thì nó mệt nhọc, nó mệt mỏi. Vả lại cái giờ giấc của mình tập luyện thì
nó phải nghiêm chỉnh. Cho nên nó cái giờ giấc mình mới tập tu, thì mình cũng
phải biết giữ cái thời khóa của mình cho hợp với mình.
Thay vì
mình thức tập từ bảy giờ cho đến mười giờ mình đi ngủ. Rồi hai giờ mình thức
dậy thì mình tu tập cho đến năm giờ, thì mình đi nghỉ lại. Sáu giờ, bảy giờ
mình thức dậy; bảy, sáu giờ mình thức dậy. Mình nghỉ, rồi mình sáu giờ sáng
mình thức dậy. Thì bảy giờ mình vào tiếp tục tu trở lại buổi sáng cho đến mười
giờ thì mình xả nghỉ ăn cơm nước này kia, xong rồi tới hai giờ mình tập trở
lại. Thì như vậy đó là cái thời khóa bình thường của Tu Viện từ lâu tới giờ đã
đặt.
Còn mình
biết cái khả năng của mình, sau khi mình nhiếp tâm. Mình tu tập, mình thấy hôn
trầm nhiều, thì mình có thể sửa lại cái thời khóa để mình tu tập hợp với cái
đặc tướng của mình. Lần lượt mình tăng dần lên để cho thành một cái thói quen,
cho nó tỉnh táo mà nó không bị hôn trầm, thùy miên đánh vào, nó vậy. Đó là cách
thức thiện xảo, khéo léo trong sự tu tập.
Còn bước
qua một cái giai đoạn mà An Trú tâm thì cái giai đoạn này nó phải thuần thục
được cái giai đoạn của Nhiếp Tâm rồi, thì nó dễ dàng rồi. Bởi vì an trú nó
không có dụng công nhiều. Nó chỉ, mà nó cũng không dắt cái tâm nhiều, nó chỉ
nhắc tâm một lần, rồi nó để tự nhiên. Tại vì nó đã thuần thục rồi, cho nên bây
giờ nó để tự nhiên cho cái tâm nó dễ an trú hơn là mình tác ý nhiều lần như là
nhiếp tâm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét