396- TU SAI PHÁP, TU QUÁ SỨC
(35:57) Trưởng lão: Đúng
vậy! Tu mà đúng pháp thì nó an trú, nó không bao giờ trong thân có đau cái bệnh
gì hết. Mà tu mà sai pháp rồi thì những cái, cơ thể mà cảm thọ, tức là thay vì
xúc tưởng hỷ lạc, thì bây giờ nó xúc tưởng thọ khổ. Bây giờ con tu sai pháp thì
nó phải xúc tưởng thọ khổ, mà con tu đúng pháp thì xúc tưởng hỷ lạc nó hiện ra.
Cũng là tưởng mà nó tưởng là hỷ lạc, nhưng mà đúng pháp này, con đừng có chấp
cái chỗ hỷ lạc đó mà do ôm pháp mà tu, con hiểu chỗ đó không? Còn cái tu mà sai
pháp, thì do đó nó xúc tưởng khổ thọ. Do đó thì con phải hỏi lại kỹ, để cho
mình tu tập để cho nó không có cái xúc tưởng khổ thọ này, thì nó mới đúng. Phải
nói đau lưng nhiều là do đó con tu tập ngồi nhiều hay hoặc như thế nào mà nó đã
gây cho con cái ảnh hưởng của cái cơ thể của mình bị đau lưng. Thì đó là cái
cảm thọ hoặc hỷ lạc, thì Thầy sẽ dạy lại tu tập cho nó đúng.
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ, thưa Thầy cho con hỏi về chương trình tu tập của con
xem thế nào, buổi tối với lại buổi trưa là hai thời tu chính. Buổi tối thì con
thường đi kinh hành khoảng một tiếng, rồi sau đó con bắt đầu nửa tiếng là con
nhiếp tâm. Nhiếp tâm thì con cứ là nhiếp tâm một phút rồi con nghỉ, trước con
nghỉ hai, ba phút, nhưng giờ con nghỉ một phút, rồi con lại nhiếp tâm tiếp, cứ
như vậy trong khoảng ba mươi phút. Rồi sau đó có lúc con tác ý hướng dẫn, có
lúc thì sau đó con ngồi xếp bằng luôn, có những khi nó vẫn còn bị cái tình
trạng hôn trầm, thùy miên. Ngồi xuống mà nó bị hôn trầm, rồi con lại đi một
chút mới đỡ, buổi tối thành ra con đi nhiều đó Thầy.
(38:05) Trưởng
lão: Sai! Con đã sai, Thầy sẽ chỉ cho con, tại con ngồi
quá lâu nó sẽ đau lưng thôi, ngồi hoài… Đi nhiều quá, quá sức của mình cũng bị
bệnh nữa, căn cứ đó, Thầy bởi vậy, Thầy dạy cho con ba mươi phút, ba mươi phút,
mà rốt cuộc rồi đi tới một giờ, thì vậy là sai pháp.
Tu sinh
Thiện Tâm: Chỉ ba mươi phút thôi sao hả Thầy?
Trưởng
lão: À! Ba mươi phút. Bởi vậy Thầy nói, kinh nghiệm bây giờ cái
sức của mấy con tu có ba mươi phút thôi, đi ba mươi phút, ngồi cũng ba mươi
phút thôi. Nhưng mà ba mươi phút này nhiếp tâm thì nó rất nhiều đoạn, chứ không
phải là chỉ ngồi ở trong ba mươi phút. Mà nhiếp nhiều đoạn thời gian ở trong
đó, cho nên một đoạn cho nó có chất lượng, cho nên đừng có đi nhiều.
Thí dụ
như con đi tới một giờ là nó quá cái sức của con thì nó cũng gây ảnh hưởng cho
trong cơ thể, đau lưng, hay hoặc này kia. Còn ngồi nhiều quá nó cũng đau nữa,
Thầy nói ba mươi phút thôi. Bây giờ, trong cái ngồi làm bài gì đi nữa, thì ít
ra con cũng ngồi khoảng ba mươi phút thôi, đừng có quá sức một giờ, hai giờ.
Ngồi nhiều quá cũng đau lưng con, chứ đâu phải không đau?
Tui sinh
Thiện Tâm: Nhiều khi ngồi tới một, hai tiếng đồng hồ.
Trưởng
lão: Thì đó, nó như vậy thì phải rồi, bây giờ nó mới lòi.
Tu sinh
Thiện Tâm: Tức là ngồi nhiều quá nó đau lưng.
Trưởng
lão: Ngồi nhiều đó, thành ra nó sai pháp Thầy biết liền. Bởi vì
cái người tu mà cái cơ thể của họ, đau cái gì là họ biết họ đã sai cái chỗ rồi.
Oai nghi, tế hạnh mà, bốn cái oai nghi, tế hạnh: đi, đứng, nằm, ngồi mà. Họ
thấy hoặc là ngồi nhiều, hoặc nằm nhiều mà nó sanh ra đó. Họ biết rồi, cái dụng
đó trên thân họ. Họ biết do nằm nhiều này, họ biết do ngồi nhiều này, họ biết
do đi nhiều liền. Cái đó nó hiện cái tướng trạng đau của nó, cảm thọ của nó là
do sai cái oai, nghi, tế, hạnh của nó, nó quá nhiều rồi.
Con đang
tu đúng pháp, nhưng mà con tu cái giờ giấc nó sai, nó quá sức của con trong cái
giờ. Thay vì con tu tập, con ngồi nửa tiếng mà con ngồi một tiếng là con sai
rồi. Thì có khi con ngồi hai, ba tiếng nữa thì con còn sai hơn rồi, thì mấy con
bệnh. Cho nên ở đây, mấy con lưu ý, cái phần mà Thầy dạy ở đây nó rất là căn
bản, ba mươi phút là ba mươi phút. Dạy ba mươi phút mà làm tới một giờ thì
thôi, sai quá rồi, còn gì mà nói nữa? Các con cứ làm hơn Thầy không à! Coi như
là làm thầy cho Thầy rồi.
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ thưa Thầy, bây giờ nếu như mà con tu ba mươi phút rồi,
mà nếu con ngồi lại, nó vẫn buồn ngủ thì phải tu tiếp làm sao?
(40:28) Trưởng
lão: À! Coi như là con ngồi lại, con đi ba mươi phút mà nó
không tỉnh, thì bây giờ ngồi lại thì cho nó ngủ đi cho rồi, chứ còn thức làm gì
nữa? Đi mà nó còn ngủ.
Tu sinh
Thiện Tâm: Vậy là ngủ phi thời thưa Thầy?
Trưởng
lão: Đã, Thầy nói cái thời khóa của con, con thấy bây giờ con
tu mà như vậy rõ ràng là con ức chế nó rồi. Cho nên vì vậy mà con lui nó lại,
thay vì bảy giờ đến mười giờ thì con lui lại chín giờ thôi, đi ngủ nhiều một
chút. Thay vì hai giờ thức dậy thì ba giờ thức dậy, thì một khoảng thời gian nó
nghỉ nhiều một chút, có gì đâu? Tại vì cơ thể của mình nó chưa thích nghi, cho
nên nó sinh ra hôn trầm, thùy miên, thì mình lui lại cái giờ mình nghỉ nhiều
một chút, thì cái giờ kia mình tu nó sẽ tỉnh chứ sao? Mà nó không tỉnh thì mới
dùng nó chiến đấu.
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ, thưa Thầy con nghĩ thế này, thì do cái chỗ này nó chưa
có điều hòa, mà cũng sợ là phạm vào phi thời, cho nên nó vậy. Nếu mà bị buổi
tối, thí dụ như có bữa nào đó, khi mà con ngồi thư giãn đó, nó lỡ thiếp đi một
chút, có khi nó thiếp đi mười phút hay mười lăm phút, thì buổi tối đó thấy tỉnh
ghê lắm, như nó có sức ra ấy?
Trưởng
lão: Phải rồi, nó ngủ là nó phục hồi cái cơ thể của nó lại, cái
năng lượng của nó lại rồi, cho nên vì vậy nó tỉnh trở lại. Còn con bị vì nó
thiếu, trong khi tuổi còn trẻ, đang lớn mà, ăn với ngủ cho nó lớn mà, còn cái
chuyện nuôi dưỡng kiểu đó đâu được. Cho nên vì vậy mà Thầy cho nó lui lại rồi
mình tập dần lên, để cho mình phá lần ra, con hiểu không?
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ
(42:07) Trưởng
lão: Nó như vậy là khối si của nó rồi, mà bây giờ mình
ngay vô, mình phá nó là nó sẽ dập mình lại đó. Cho nên từ từ mình tập lên. Tại
sao bây giờ Thầy không cho mấy con nhiếp tâm một loạt là ba mươi phút, mà nhiếp
một phút? Vì cái mục đích như vậy. Tại sao bây giờ Thầy không cho con giữ cái
thời khóa đúng như cái thời khóa trong tu viện thuở giờ, mà cho lui lại? Là mục
đích tu tập từ đó mà đi lên, con hiểu không? Nó thong thả nó đi lên, nó phá
dần, nó không bị ức chế.
Chứ còn
sự thật ra, mình chấp nhận một cái gì rồi, thì do cái chấp nhận đó, mình ức chế
về cái vọng tưởng về cái ngủ của mình, vì nó là ức chế thì là nó cái suy nghĩ
mà, nó thắng được. Nhưng mà khi mà con tỉnh con không bị hôn trầm, thùy miên,
nhưng mà con ức chế nó. Con giữ giờ giấc cho đúng, ức chế nó thì nó sẽ lọt
trong tưởng. Con tỉnh đó, chứ sự thật ra con tỉnh ở trong tưởng, chứ đâu phải
tỉnh trong ý thức của con? Cho nên có nhiều người nói: “Bây giờ tôi ngồi, bây giờ sao hôn trầm
thùy miên, nó lui đi?” Rồi, Thầy lo lắm. Thầy thì Thầy lo, như
mấy con thấy nó hết rồi, nhưng mà sự thật ra coi chừng các con lọt trong tưởng
rồi sao đây? Với mục đích mấy con đang nhiếp tâm ở trong cái thời gian như vậy,
mà cơ thể của mấy con như vậy, mà mấy con lại thắng được cái hôn trầm, thùy
miên đó là như thế nào? Thầy luôn luôn đặt ra câu hỏi. Nó có bị lọt trong cái
tưởng tỉnh thức này không? Chứ đâu phải dễ đâu? Mấy con nhớ.
Cho nên
lui lại rồi mình tập, tập rồi đúng pháp. Cái pháp tu tập đúng, nó sẽ từ đó nó
phá vỡ cái hôn trầm, thùy miên nó không còn có nữa. Con tu đúng nó tự nó phá,
nó không bị hôn trầm. Còn bây giờ nó hôn trầm, nó gục tới, nó gục lui như thế
này, thế khác thì tức là chưa đúng pháp, chưa đúng, chưa hợp với đặc tướng cơ
thể của mình. Trong khi đó mình, cái ngủ nghỉ của mình nó chỉ có thời gian nó
như vậy, nó mới có đem lại cái sức khỏe của mình. Mà giờ gục không đó, mình
ngăn nó đi rồi, bây giờ nó thiếp một chút cái bây giờ nó khỏe quá trời!Thì
không phải, cái chuyện nó khác.
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ, đúng vậy đó Thầy, thí dụ như là bây giờ con tu tới tám
giờ rưỡi, sau con nằm nghỉ một lúc, độ nửa tiếng rồi mình dậy tu tiếp thì có được
không Thầy?
(44:17) Trưởng
lão: Không được! Kiểu đó phi thời mất rồi, tu lại. Nó đâu
có thể nào một cái thời của mình được chia làm hai thời. Mình ngủ rồi, thức dậy
nó tu nữa thì không được. Nhưng mà mình lui trở lại, rồi mình tập trong cái
khoảng thời gian, thay vì ba giờ thì mình tập hai giờ thôi.
Tu sinh
Thiện Tâm: Thế rồi trong cái thời đó là mình phải tỉnh, chứ không có
được ngủ?
Trưởng
lão: Phải tỉnh, cho nó theo một cái thói quen chủ động, chứ còn
theo cái thói quen mà phi thời thì thôi rồi. Rồi, bây giờ nó vậy thôi, không có
gì đâu. Về tập, sửa lại, đừng có đi kinh hành nhiều, cũng đừng có ngồi nhiều
quá. Ít ra thì con ngồi khoảng độ ba mươi phút, sau đó một giờ, rồi mình cũng
phải đi kinh hành, đi tới, đi lui để cho thư giãn của nó thì nó sẽ, cái bệnh
đau lưng của con nó sẽ hết. Nó đau lưng là tại nó quá cái sức của con.
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ, con xin cảm ơn Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét