397- TỨ NIỆM XỨ LÀ PHÁP DUY NHẤT CHỨNG
ĐẠO
(45:09) Trưởng lão: Bây giờ
thì Thầy còn ra Thầy thăm sư Giác Thường một chút nữa, mấy con sẽ trở về, Thầy
thì còn đi ra ngoài kia một chút nữa mới được. Cái thứ hai thì lâu không có dịp
gặp sư Giác Thường, để giúp cho sư tu tập cho tốt hơn. Thầy gặp sư trong khi sư
bị hôn trầm, thùy miên nó hơi nặng. Nhưng mà Thầy hướng dẫn từ trước đến nay thì
có lẽ là sư phá được hôn trầm, thùy miên hết rồi. Còn nếu mà được thì Thầy cho
vào Tứ Niệm Xứ mà tu. Thành ra sống lìa, không cái sinh hoạt chung với mấy con,
để cho sư Giác Thường nỗ lực tu hành.
Mấy con
mà nhiếp tâm an trú được thì mấy con sẽ sống như sư Giác Thường, để mà đi tới
hơn nữa. Chứ không thể nào mà chúng ta dậm chân tại chỗ mà sống trong một cái
tập thể như thế này mà chúng ta đi sâu vào thiền định được hết. Đây là cái giai
đoạn xả tâm, chúng ta sống để đi vào trong những cái oai nghi, tế hạnh nó
nghiêm chỉnh với nhau trong lúc sinh hoạt ở trong cái đoàn. Rồi sau đó thì mỗi
người đều độc cư, độc bộ, độc hành để chúng ta đi tới cái chỗ mà làm chủ sự
sống chết của chúng ta. Chứ còn nếu không có độc cư, độc bộ, độc hành thì mấy
con không có bao giờ mà làm chủ được sự sống chết của mình hết.
Ngày xưa
đức Phật còn sáu năm dưới cội bồ đề, sống để mà nỗ lực thực hiện con đường tu
của mình, cuối cùng có năm anh em Kiều Trần Như theo hỗ trợ. Sau đó thì đức
Phật chỉ sống dưới cội bồ đề độc cư, độc bộ, độc hành đạt được cái kết quả cuối
cùng của đạo Phật. Thì bây giờ chúng ta cũng như vậy, khi mà chúng ta thấy cần
thiết được rồi, thì coi như chúng ta lìa ra tất cả mọi vui vẻ. Thì đức Phật
ngày xưa cũng thấy rằng cần thiết, cho nên Ngài đến chọn cái cội bồ đề, ở dưới
cội bồ đề bốn mươi chín ngày thì mấy con cũng vậy. Cho nên vì vậy mà khi mà
thấy phá được hôn trầm, thùy miên, vọng tưởng sạch, nhiếp tâm được, nhiếp tâm
tốt, giới luật nghiêm chỉnh thì Thầy đưa vào Tứ Niệm Xứ. Thì như đức Phật đang
ngồi dưới cội bồ đề, trong bốn mươi chín ngày thành đạo.
(47:20) Thì mấy con nếu mà…. thì sớm hơn, vì
đức Phật nói bảy ngày, bảy tháng, bảy năm mà. Bốn mươi chín ngày thì nó nằm ở
trong vòng một tháng, tức là qua cái giai đoạn bảy tháng rồi. Bốn mươi chín
ngày thì nó là một tháng mấy, cho nên nó nằm ở trong cái vòng bảy tháng. Còn
các con thì nếu mà sớm hơn thì nằm ở trong vòng bảy ngày, thì ngày thứ nhất
hoặc là ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu ngày, sáu ngày chứng đạo. Còn nếu
không thì các con lọt qua bên cái vòng mà bảy tháng. Thì Thầy tin rằng, nếu mà
ở Tứ Niệm Xứ thì mấy con lọt qua cái vòng bảy tháng, thì chắc chắn là một là
mình ít hơn Phật, hoặc là mình nhiều là trong số nhiều hơn ông Phật.
Trong mấy
con thì Thầy nghĩ, là chắc cũng phải cái số lượng ngày mà tu tập, thì ít ra
Phật thì một tháng mấy, thì mấy con cũng phải hai tháng mấy, ba tháng, đó là
cái mừng. Chớ còn mình không thể nào mình sống với Phật nỗi đâu. Bởi vì, ông
Phật từ cái chỗ mà chưa tìm ra được cái pháp Tứ Niệm Xứ, rồi tu tập dưới cội bồ
đề. Chính cái Tứ Niệm Xứ mới ngồi dưới cội bồ đề. Còn sáu năm khổ hạnh, thì nó
tất cả những cái pháp khác, đủ thứ pháp chứ không phải có cái Tứ Niệm Xứ đâu.
Cho nên,
vì vậy mà sau khi đức Phật nhập Niết bàn, thì đức Phật đã di chúc lại cho chúng
ta đó: “Giới luật và
Giáo pháp”. Giáo pháp nào? Là Tứ Niệm Xứ đó mấy con. Đức Phật
đã di chúc cái giáo pháp là Tứ Niệm Xứ cho chúng ta. Cho nên, cái giáo pháp của
Tứ Niệm Xứ mà chúng ta muốn tập đến tới nó, thì chúng ta phải trải qua rất
nhiều cái pháp khác, để rồi chúng ta mới vào Tứ Niệm Xứ, mới chứng đạo được. Đó
là cái pháp duy nhất để mà chứng đạo, chứ không phải là cái pháp độc nhất có
một mình nó.
(49:10) Cho nên ở trong kinh sách, chỗ mà dùng
độc nhất, chỗ mà dùng duy nhất, thì chúng ta phải xét lại những cái từ này, của
cái người dịch, họ dịch họ sẽ sai đó mấy con, chứ không đúng đâu. Cho nên,
nhiều khi chúng ta cứ nghĩ rằng Tứ Niệm Xứ, rồi cứ vô ôm pháp Tứ Niệm Xứ, bởi
vì nó là pháp độc nhất mà, cần gì phải tu các pháp kia đâu? Đó là cái hiểu sai
lầm. Đạo Phật là nó có cái đường đi - cái Bát Chánh Đạo của nó rõ ràng. Tại sao
mà cái pháp Tứ Niệm Xứ này là độc nhất được? Nó đâu có độc nhất. Mà Tứ Niệm Xứ
này thì nó nằm ở trong ba mươi phẩm trợ đạo mà? Thì mấy con ba mươi bảy phẩm
trợ đạo nó rõ ràng mà.
Cho nên
vì vậy mà ba mươi bảy phẩm trợ đạo nhiều khi mấy con cũng chưa nắm vững ba mươi
bảy phẩm trợ đạo. Ba mươi bảy phẩm trợ đạo là như thế nào? Mấy con thấy nè, đầu
tiên Thầy nói là Ngũ Căn, Ngũ Lực, là mười rồi chứ gì? Thất Giác Chi là bảy rồi
chứ gì? Năm cái pháp Tứ Bất Hoại Tịnh này, Tứ Vô Lượng Tâm này, Tứ Niệm Xứ này,
Tứ Chánh Cần này, Tứ Thần Túc này, có phải năm lần bốn là hai mươi? Cộng với
mười bảy là không phải ba mươi bảy phẩm trợ đạo người ta sao? Còn mấy con đem
cái pháp Tứ Diệu Đế sao được? Đó là bốn cái chân lý của người ta mà, sao lại
đưa vào thành cái pháp ba mươi bảy phẩm trợ đạo được? Nó đâu phải là pháp tu.
Các con hiểu không?
Bây giờ
đức Phật nói Tứ Diệu Đế là Khổ - Tập - Diệt - Đạo, để xác định cho chúng ta
biết cái đó là nó là cái chân lý, chứ nó đâu phải là pháp tu. Cũng như nói Đạo
Đế là Bát Chánh Đạo, là cái chương trình giáo dục đào tạo là tám lớp, đâu nói
là phải là pháp tu đâu? Mà không mà đem ra Chánh Kiến mà dạy chúng ta? Ở trên
Chánh Kiến, con học cái pháp nào ở trong ba mươi phẩm trợ đạo này? Có phải
không mấy con? Như vậy mới gọi là trợ đạo. Cho nên hôm nay, Thầy xác định rõ để
cho mấy con hiểu biết đó cái đúng, cái sai, chứ không phải là nó là cái pháp
duy nhất.
(51:00) Cho nên khi các con đọc… Thầy thấy như
thế này, có một vị thiền sư, hình như là thầy Thanh Huệ, là người đã có tu ở
Thường Chiếu. Thầy viết cái tập Thiền Tứ Niệm Xứ, ở dưới nhà in, họ gửi lên cho
cô Út rồi. Nhà in họ biết Thầy ở đây viết sách, họ gửi lên cho Thầy, chứ thực
sự ra Thầy cũng chưa có đọc sách này bao giờ. Cho nên sau khi mà gửi lên, Thầy
nói: “Ờ! Tứ niệm Xứ mà
không biết ông này có hiểu không mà viết đây”? Thầy mới đọc,
rõ ràng là ông này không có hiểu, ông nói đây là pháp độc nhất. Cho nên bây giờ
ở bên Miến Điện nó có những cái trường thiền quán thân, quán thọ, quán tâm đồ ở
bên đó, nó có những cái trường thiền riêng của nó. Nhưng mà sự thật ra thì các
sư này hoàn toàn họ cũng chẳng hiểu Tứ Niệm Xứ.
Nghĩa là
bây giờ mấy con muốn vào tu tập cái trường thiền quán thân, thì ở bên Miến Điện
nó có cái trường thiền quán tâm, quán thọ, quán thân gì đó, thì mấy con vô đăng
ký. Nó hướng dẫn mấy con nhiếp tâm theo cái kiểu mà thiền Minh Sát Tuệ, theo
kiểu ức chế tâm đó. Thì sự thật ra nó chưa hiểu, Thầy biết các cái trường thiền
này các cái vị thiền sư, từ thiền sư A Na Ki cho đến thiền sư A Chan Cha, đều
là những người này họ chưa hiểu pháp Tứ Niệm Xứ. Pháp Tứ Niệm Xứ nó nằm ở trong
Bát Chánh Đạo, thì nó lại thuộc về cái lớp Chánh Niệm. Chánh Niệm là Tứ Niệm
Xứ, cho nên nó nằm ở trong cái lớp thứ bảy của người ta, cái Tứ Niệm Xứ.
Mà bây
giờ cái Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, cho đến Chánh Tinh Tấn, các anh không có học
cái này mà sao anh vô đây anh tu? Anh là cư sĩ, anh chưa có phải là cái người
mà hoàn toàn anh đã buông xả hết. Giới luật anh chưa có nghiêm chỉnh, mà anh vào
đây để mà anh thọ. Anh đăng ký tên vô đây, để anh ngồi đây mà tu quán thân,
quán thọ, quán tâm của cái trường thiền này, thì như vậy anh hiểu được pháp Tứ
Niệm Xứ không mà anh dạy người ta theo kiểu này?
Cho nên,
bây giờ mấy con mà vô đây đăng ký Thầy tu Tứ Niệm Xứ, Thầy gạn lọc cho mấy con,
coi mấy con tu được hay không? Chứ không phải là cho mấy con vô Tứ Niệm Xứ đại.
Các con hiểu chỗ Thầy? Thầy biết nó nằm ở cái lớp nào, cái trạng thái tâm của
mấy con ở chỗ nào? Hết vọng tưởng, hết hôn trầm chưa? Hay là còn một cái việc
phàm phu như thế này, nhiều khi tưởng như thế này, mà lôi vô để mà tu Tứ Niệm
Xứ? Đâu phải nó là cái pháp độc nhất? Mà nó là cái pháp duy nhất chứng đạo, chứ
không phải độc nhất có cái pháp đó mà tu chứng đạo đâu. Mà nó bao nhiêu pháp của
người ta, nó ba mươi bảy phẩm trợ đạo chứ?
Đó mấy
con tu rồi mấy con mới hiểu, mới vỡ lẽ, mới rõ ra là tất cả những người tu Tứ
Niệm Xứ của đạo Phật hiện giờ là tu sai. Thầy xác định điều đó tu sai mấy con.
Tại sao Thầy dám biết tu sai? Nếu mà Thầy chưa làm chủ được sinh, già, bệnh,
chết, chưa chấm dứt được luân hồi, thì điều này Thầy không dám nói. Mà điều
này… bởi vì Thầy đã làm được cái này, mà Thầy mới biết cái pháp này nó làm
được cái này, Thầy mới khẳng định một cách chắc chắn. Chứ nếu mà Thầy chưa làm
được thì chắc không dám nói ai hết. Tại sao? Tại vì mình biết sao dám nói? Còn
Thầy ở đây Thầy biết rất rõ ràng. Cho nên những cái luận của Thầy, cái lý luận
của Thầy, nó rất là logic, ở đâu nó hợp với Bát Chánh Đạo. Bởi vì trong giáo
pháp của đức Phật, đức Phật nói mình phải dựa vào Bát Chánh Đạo, ngoài Bát
Chánh Đạo là ngoại đạo, tu không đúng là ngoại đạo. Cho nên đức Phật còn bảo
rằng: “Đừng có tin, đừng
có tin dù là ta nói mà nói là Phật nói, cũng không có tin nữa’’.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét