401- NHIẾP TÂM - AN TRÚ - TỨ NIỆM XỨ
(18:33) Trưởng
lão: Bây giờ con lắng nghe cho kỹ con đường đi của đạo Phật nó
cụ thể nó rõ ràng. Nếu mình đạt được cái chỗ này thì mình mới học tới cái lớp
cao. Mình học cái lớp cao thì mới được lên cái lớp cao hơn. Còn cái chỗ này
mình chưa có đạt được thì mình lên cái lớp cao hơn thì hỏng chân, mất căn bản.
Nó không có được, tu không có được, bởi vì Phật pháp nó rất rõ.
Cho nên
vì vậy, từ hôm rày tới nay cho con ra đây đó, là cái mục đích mà theo dõi con
đó, để thấy con đạt được cái kết quả tu tập hay không? Nhanh hay là chậm là do
cái chỗ đạt được kết quả, chớ không phải tu lung tung, tu đủ thứ, không phải
vậy. Mà tu nhiếp tâm, nhiếp tâm có hết vọng tưởng không trong ba mươi phút. Nghĩa
là ba mươi phút lúc nào con nhiếp
tâm cũng không vọng tưởng, đó là kết quả thứ nhất là nhiếp tâm,
con hiểu chưa? Đó là lời dặn thứ nhất. Con lắng nghe cho kỹ.
Giai đoạn
thứ hai là an trú tâm, mà an trú cho được trong ba mươi phút mà không có hôn
trầm, thùy miên. Bởi vì con nhiếp tâm nó không có niệm khởi nữa rồi, thì an trú là cái mục đích đó là diệt si mê,
diệt hôn trầm, thùy miên. Mà giờ vọng tưởng và hôn trầm, thùy
miên hết rồi phải không? Thì con mới được vào Tứ Niệm Xứ. Chứ còn hai cái này
còn thì không được vào Tứ Niệm Xứ tu. Nghe kĩ chưa?
Con thấy
các cấp bậc, con tự xét thấy rất rõ nhiếp tâm trong ba mươi phút mà còn niệm
khởi thì chưa nhiếp tâm xong, còn ở lớp nhiếp tâm. Nếu con kéo dài sáu tháng,
một năm là do sự tu tập của con, chứ không phải là. Còn nếu mà con nhanh chóng
trong mười ngày hay hoặc là trong bảy ngày hay trong ba ngày, mà con nhiếp
được. Lúc nào cũng nhiếp được không niệm khởi trong ba mươi phút, thì ba ngày,
hai ngày con đạt kết quả rồi. Thì con lại thay đổi vào an trú tâm để phá sạch
hôn trầm. Trong một, hai ngày tới một tuần lễ là hoàn toàn hôn trầm, thùy miên
không đánh con được, tức là con đã an trú được. Mà con đã an trú được trong
vòng một tuần lễ thì Thầy thấy đâu có phải tới hai, ba tháng đâu.
(20:45) Tại vì con nhiếp chưa được, bắt buộc
con phải nhiếp được cho kỹ. Mà bây giờ nhiếp chưa được thì phải tu nữa, con
hiểu không? Còn vọng tưởng phải tu nữa chứ, nó đâu phải! Còn niệm khởi thì phải
tu nữa chứ. Bởi vì cái mục đích để chúng ta đi tới Tứ Niệm Xứ, cái mục đích
nhiếp tâm và an trú để đi tới Tứ Niệm Xứ. Còn hoàn toàn như đời sống của con
hiện giờ là một khất sĩ, là buông xả sạch, không còn ham muốn gì.
Từ hôm đó
tới nay con về Tu viện này là bỏ sạch, nhưng nói ở ngoài nói, nhưng mà sự thật
con thấy chưa bỏ sạch. Tới cái ăn, cái uống con trình nó còn tham kia mà, có
phải không? Nó phi thời, nó thấy của người ta bỏ nó còn muốn lấy thêm. Thì đó
rõ ràng con trình thấy đó là giới luật chưa nghiêm được. Thà chết trong giới
luật, chứ không phạm giới luật.
Hai vị tỳ
kheo đến thăm Phật. Một vị giữ giới không uống nước có trùng mà chết giữa sa
mạc. Một vị không giữ giới uống nước có trùng gặp Phật, Phật quở trách. Và chỉ
cho cái người đã chết đã gặp Phật, đã chứng quả A La Hán, giới luật chứng quả A
La Hán. Nếu mà thiếu giới luật thì không thể chứng, mà thiếu giới luật thì
không thể nhiếp tâm và an trú tâm được, con thấy rất rõ ràng.
Đó cho
nên vì vậy bây giờ an trú vào cái chỗ nhiếp tâm con ba mươi phút, Thầy đâu có
cho con một giờ, hai giờ đâu. Có ba mươi phút thôi! Mà ba mươi phút làm cho
được, hoàn toàn, ngày này qua ngày khác. Không tu thôi, tu là không có niệm
khởi. Hễ mình vô nhiếp tâm là mình làm chủ nó, mình dẫn nó vào cái tâm của mình
không có niệm. Nó có phương pháp hẳn hoi, con lắng nghe. Có phương pháp dẫn tâm
vào đạo: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra",
rồi hít vô, thở ra thì cái ý thức của con tiếp tục làm việc. "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra", rồi
hít vô, thở ra.
(22:34) Cái ý thức phải nhiệt tâm, tác ý phải
nhiệt tâm. Tác ý tức là tác ý rất rõ ràng và hít vô, thở ra nhiệt tâm, để thấy
biết hơi thở, cảm nhận hơi thở rõ ràng. Thì hai cái pháp này đó, một cái pháp
dẫn và một cái pháp thực hiện. Pháp nhiếp, dẫn và nhiếp để cho nó dính cho chặt
vô. Thì lúc bấy giờ Thầy nói, một cái người mà rõ ràng có nhiệt tâm là nghe
Thầy nói rồi, họ tu không bao giờ có niệm, có phương pháp. Cũng như một con
trâu mà con xỏ dây vào, con cột dây con dẫn đi, nó làm sao nó ló bên này ăn mạ,
ló bên kia ăn lúa người ta.
Bởi vì
cái dây của con cầm đây, cho nên nó kéo qua sao được. Con đi đâu nó phải đi
theo đó, bởi vì nó có pháp mà. Cho nên nhiếp tâm nó có pháp mà, nó không pháp
làm sao được!? Như vậy người ta còn phải tu tập nó trong một tháng để cho nó
thuần thục trong pháp nhiếp. Lúc nào cũng không có niệm, tức là chúng ta tạo nó
thành một cái thói quen
không niệm, nó thuần thục. Cho nên nó thuần thục rồi con trâu, con
thả sợi dây, con đi đâu nó theo đó.
Bắt đầu
bây giờ con đi đâu nó theo đó. Tức là con hít thở thì cái tâm của con nó ở trên
hơi thở chứ nó không có lìa hơi thở con, tức là nó theo con rồi. Thì lúc bây
giờ con an trú. Khi con an trú làm sao mà có niệm, có hôn trầm? Bởi vì cái sức
tỉnh đến cái mức độ mà không có một cái niệm nào khởi, thì làm sao có hôn trầm,
thùy miên? Tại vì cái sức tĩnh con yếu, hôn trầm, thùy miên đánh vô. Cho nên
con mới gục, mới hôn trầm, thùy miên. Thầy biết mấy con tu chưa có nhiệt tâm,
chưa có quyết định một cuộc đời tu. Vì cuộc đời của mình sắp sửa chết rồi, phải
nhiệt tâm hết sức.
(24:14) Cho nên Thầy dạy mấy con tu với cái sức
của mấy con ba mươi phút, không dạy tu nhiều. Rồi ba mươi phút, rồi nghỉ ba
mươi phút hay một giờ, rồi trở lại tu. Mà lúc nào không tu thôi mà đã tu là làm
chủ, đó là cái căn bản nhất của cái người tu. Hễ giới luật con lỏng lẻo thì
nhiếp tâm không bao giờ được, muốn làm sao cũng không được. Mà giới luật nghiêm
chỉnh thì nhiếp tâm sẽ được. Mà nhiếp tâm được thì an trú tâm không khó. Mà an
trú tâm không khó thì vào Tứ Niệm Xứ dễ dàng như trở bàn tay.
Cho nên
đức Phật mới xác định: "Bảy
ngày, bảy tháng, bảy năm". Khi vào Tứ Niệm Xứ "bảy ngày, bảy tháng, bảy năm" con
chứng đạo, chỉ trong bảy ngày chứng đạo. Cho nên con nghe cái bức ‘Những lời
tâm huyết’ Thầy nói rất rõ, có ai hiểu được không? Tại sao các quan đi đến để
thỉnh Phật trở về thăm vua cha, nhưng lại nghe đức Phật thuyết pháp rồi bỏ hết
cả quan tước, cả vợ con, cả tất cả những giàu sang của một vị quan, đều bỏ hết
theo Phật? Chẳng bao lâu các vị chứng quả A La Hán. Tại sao vậy?
Đâu phải
Phật pháp khó. Tại vì mình thiếu nhiệt tâm, tại vì mình tu lờ mờ. Thật sự mấy
con có nhiệt tâm, nhưng mà nhiệt tâm chưa đúng cách. Thầy biết tất cả tu sĩ ở
trong này, Thầy kiểm tra, Thầy thấy rõ, họ tu để cho nó khỏe. Còn cái người
nhiệt tâm, không làm thôi mà làm thì chắc ăn. Nghĩa là mình không tu thi thôi,
mà tu ba mươi phút là phải làm cho chắc ăn chứ không phải làm. Làm không chắc
ăn là làm có vọng tưởng, nhiếp tâm có vọng tưởng.
Còn an
trú tâm, mà an trú tâm không có hôn trầm, thùy miên là an trú tâm làm chắc ăn,
an trú tâm chắc ăn. Còn an trú tâm hơi cái lặn vô gục, thì đó là an trú tâm
không nhiệt tâm, không làm hết sức mình. Trong phương pháp làm chưa hết sức tu
tập. Còn tại sao trong thời đức Phật dễ như vậy? Thời nay người ta lười biếng.
Lúc đầu thì siêng năng, tu lúc cái lười biếng. Thầy biết cái lười biếng là rất
lớn, mà lười biếng do tâm si mà ra.
Đó con
thấy đâu có khó gì đâu, mà vào Tứ Niệm Xứ thì rất dễ, đâu có gì. Bởi vì con an
trú rồi, thân không đau, không nhức, không tê, không này kia thì thời gian kéo
dài ra đâu phải khó. Bữa nay thí dụ như chẳng hạn bữa nay con vào ba mươi phút
an trú được rồi, bắt đầu Thầy cho vào Tứ Niệm Xứ. Tứ Niệm Xứ mới cho tăng. Cho
nên con chỉ cần tác ý: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Ngồi lại: "An trú thân hành tôi biết tôi hít
vô, an trú thân hành tôi biết tôi thở ra". Rồi bắt đầu thở
ra, thở vô thì cái tâm nó bám vào.
(26:50) Bởi vì mình nhiếp tâm được rồi, mình an
trú được rồi, mình nhắc vậy là nó an trú vô liền. Nó an trú vô liền thì kéo dài
ba mươi phút. Từ đó mình vô Tứ Niệm Xứ là tăng lên liền, một giờ đồng hồ liền
tức khắc, đạt được chất lượng liền tức khắc. Bởi vì nó rất tĩnh, trong ba mươi
phút rất tĩnh, không hôn trầm thì con kéo dài một giờ nó nhanh như chớp. Một
giờ đồng hồ con thấy như một phút đi qua. Nó an trú đến nỗi mà quên cả thời gian.
Còn các con còn bị thời gian chi phối. Đó các con thấy không?
Vì vậy mà
trong cái thời gian ngắn nhất, con sẽ ở trong trạng thái bất động, thanh thản
của Tứ Niệm Xứ. Phải đúng cái cách của nó kéo dài sáu tiếng đồng hồ, Thầy mới
dạy luyện Tứ Thần Túc. Còn con chưa đạt được cái bất động tâm, thanh thản, an
lạc, vô sự sáu tiếng đồng hồ mà dạy Tứ Thần Túc thì con chỉ tập luyện nó thành
ra những thần thông tưởng. Nó tạo cho trở thành ma chướng, nó nguy hiểm cho bản
thân con.
Cho nên
con bao giờ mà Thầy dạy mấy con, Thầy có nói cái pháp Tứ Thần Túc không? Cho
nên cái tập mà Thiền Định I, Thiền Định II, Thầy có viết không? Người chiến
thắng I Thầy nói, chứ Người chiến thắng II Thầy không nói đâu. Thầy không nói
cái kinh nghiệm mà tu Tứ Thần Túc, Thầy chưa nói đâu. Nói mấy con đem ra mấy
con nói, mấy con làm như mấy con chứng, mấy con gạt người ta, chứ sự thật mấy
con chưa làm được.
(28:07) Bởi vì tâm bất động mấy con có được
chưa? Giới luật chưa nghiêm túc, Thầy biết rất rõ. Cả bao nhiêu chúng về đây
quyết tâm tu chớ, nhưng mà giới luật con thấy không được trọn mà. Từ hôm đó tới
nay Thầy đưa con ra đây, con thấy hạnh độc cư của mấy con, ở trong chắc gì con
giữ được. Họ không tìm mình, con không đi nói chuyện với họ, họ cũng tìm cách
họ nói chuyện. Mà cái hạnh độc cư là cái hạnh phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý mà không trọn thì làm sao gọi là tu Tứ Niệm Xứ?
Cho nên
hầu hết là cái hạnh độc cư không trọn vẹn, bị phóng dật rồi. Cho nên đức Phật
nói: "Ta thành
chánh giác là nhờ tâm không phóng dật". Mà mình cứ tiếp
duyên, làm sao không phóng dật? Con thử xét thử coi có vậy không? Bây giờ có
muốn phóng dật cũng không được, có muốn tiếp duyên cũng không được nữa.
Cho nên
cứ phải siêng năng tập, làm cho con sống một mình để siêng năng còn một pháp
duy nhất: Nhiếp tâm, An trú. Thì nhiếp tâm phải cho đạt được rồi mới an trú.
Chứ không thể nhiếp tâm chưa được mà lo an trú thì coi như hỏng chân. Bởi vì
con đi vào cái pháp thứ hai. Mà cái pháp thứ hai- an trú- chưa được mà vào Tứ
Niệm Xứ thì làm sao tu được? Mà Tứ Niệm Xứ chưa đạt được mà làm sao tu Tứ Thần
Túc, thì làm sao đạt được? Căn bản của nó là Thầy nói vậy, con tự xét con thấy
con ở mức độ nào được liền tức khắc. Con ở tu mức nào?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét