407- PHẬT PHÁP CÓ PHÁP HÀNH CỤ THỂ
(00:00) Trưởng
lão: Hôm nay Thầy về, Thầy thăm và cũng là để kiểm điểm lại cái
thời gian nhiếp tâm của các con, coi nhiếp tâm được hay là chưa được?! Có người
nào mà nhiếp tâm được thì tăng lên, và có người nào mà nhiếp tâm trọn vẹn được
ba mươi phút thì tập an trú tâm. Vậy thì ở trong cái lớp của chúng ta, người
nào mà nhiếp tâm trọn vẹn đúng ba mươi phút không vọng tưởng, không hôn trầm
thì Thầy sẽ dạy tiếp tục an trú tâm. Thành ra các con biết cách thức mà nhiếp
tâm bằng phương pháp, chứ không phải ức chế tâm.
Bởi vì ức
chế tâm thì như mấy con biết rằng chúng ta hít thở biết hít thở; ngồi xuống,
ngồi đó mà đếm một, hai, ba, bốn hay hoặc là biết hơi thở ra, hơi thở vô mà
suốt ba mươi phút, đó là cách thức ức chế tâm, chứ không phải là nhiếp tâm. Cho
nên cái nhiếp tâm nó có phương pháp, chứ không phải là thiếu phương pháp. Vì
vậy mà cái khả năng, cái đặc tướng của chúng ta có người nhiếp được ba mươi
phút, mà có người nhiếp không được ba mươi phút. Có người nhiếp được ba mươi
phút, có người nhiếp không được ba mươi phút thì nhiếp một phút, tu tập một
phút thôi.
(Minh
Nhân chưa ra hả con? Thôi chờ chút xíu đi. Gọi Minh Nhân ra luôn con.)
Con đường
tu tập theo Phật giáo thì nó có phương pháp, chứ không phải muốn tu đại mà tu.
An trú nó cũng có phương pháp an trú, chứ không phải muốn an trú rồi ngồi đó,
rồi nó an đâu. Nó không phải vậy đâu, nó có cái cách thức, nó dẫn tâm vào đạo. Cho nên đạo
Phật nó cụ thể, rõ ràng, có pháp hành rất là rõ, chứ không phải lý thuyết
suông, không phải nói suông, rồi tự mình nghĩ ra cách tu thế này, thế khác. Đó
là cách thức mình đọc, rồi mình tự nghĩ ra.
(02:24) Chứ đạo Phật, Đức Phật dạy chúng ta có
phương pháp đàng hoàng, có cách thức, có đường lối hẳn hoi từ thấp đến cao.
Phải tu như thế nào đúng và tu như thế nào sai thì đạo Phật dạy rất cụ thể, kỹ
lưỡng và rõ ràng.
Chứ không
phải như kinh sách Đại Thừa dạy lý thuyết suông mơ hồ. Rồi từ ở trên cái chỗ mà
lý thuyết suông mơ hồ đó, rồi chúng ta tự suy nghĩ ra pháp hành. Cho nên nó
hoàn toàn, người thì nghĩ cách tu như thế này, kẻ thì nghĩ cách tu như thế
khác, cho nên rốt cuộc là nó sai là như vậy.
Còn trái
lại về Phật giáo thì Đức Phật dạy phải hành như vậy là phải làm như vậy, chứ
không thể nào làm cách khác được. Không thể nghĩ cách khác được. Vì mình nghĩ
cách khác, tức là mình đã sai đi cái pháp hành. Cho nên vì vậy mà xét qua,
trong cái thời gian dài Phật giáo truyền thừa vào đất nước của chúng ta, thì
hầu như là chúng ta cũng bị ảnh hưởng kiến giải của các vị tổ sư của Trung Hoa
có truyền vào đất nước chúng ta. Rồi bên Miến Điện, bên Campuchia cũng có
truyền thừa qua đất nước chúng ta những cái tu sai qua kiến giải của các vị tổ
sư, mà không có dẫn dắt chúng ta đúng vào đường lối tu tập của đạo Phật.
Bởi vậy
khi mà sai rồi, thì tự cái người dịch ra kinh họ cũng hiểu lệch lạc, họ cũng
hiểu theo cái kiểu của kiến giải. Cho nên trong Mười tám cái đề mục của Định
Niệm Hơi Thở: hai cái đề mục của hơi thở trong pháp Thân Hành Niệm và một bài
pháp mà ông Xá Lợi Phất dạy cho La Hầu La về hơi thở thì chúng ta thấy cộng lại
là mười chín cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở. Mỗi một cái đề mục là một cái
pháp tu về hơi thở, mà cái câu dùng để như lý của cái hơi thở đó mà tác ý, mà
tu tập.
(Con cứ
đi vào lớp đi con, con cứ đi vào đi)
(04:48) Thì các con thấy rằng đạo Phật rất là
cụ thể, rõ ràng. Hơi thở thì ai cũng biết hít vô, thở ra, thế mà muốn tu tập nó
phải có phương pháp chứ. Chứ làm gì hơi thở mà ai không biết? Nhưng mà biết,
chứ không phải để mà ngồi đó mà hít thở suông. Cho nên các con lưu ý: Tại sao
lại có những cái đề mục của hơi thở phải tu như vậy? Phải tác ý như vậy? Phải
làm như vậy? Sao lại lạ lùng như vậy? Mà sao các tổ không triển khai cái đó,
thấy sao? Đó là Phật dạy như thế nào?
Họ không
đặt câu hỏi, mà họ chỉ biết hít thở mà thôi. Vì vậy mà ngay cả khi Đức Phật dạy
như vậy, thì họ chỉ: “Hít
thở, tôi biết hít thở”. Cho nên hôm nay Thầy triển khai để thấy cái
ý của Đức Phật dạy chúng ta, từng cái bài pháp của hơi thở chứ không phải hơi
thở chỉ có biết hít vô, thở ra. Cho nên hơi thở là cái hành động, là cái Thân
Hành Nội. Mà cái Thân Hành Nội, để mà nương vào cái niệm của Thân Hành Nội thì
luyện tập nó mới có đủ cái thần lực mà gọi là Tứ Thần Túc. Nhưng hiện giờ chúng
ta chưa đủ cái trình độ để luyện tập cái hơi thở trở thành Tứ Thần Túc.
Chúng ta
chỉ cái giai đoạn này, chúng ta chỉ dùng hơi thở để nhiếp tâm và an trú tâm mà
thôi. Vậy mà nhiếp tâm và an trú tâm, nó phải trải qua mấy cái đề mục của hơi
thở. Như các con thấy rằng cái đề mục mà an trú tâm và an trú thân nó cụ thể rõ
ràng. Cụ thể rất rõ ràng: “An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra.” Rõ
ràng, nếu mà không có cái đề mục đó thì làm sao mà chúng ta biết rằng Phật giáo
có những cái bài pháp để tu tập, để dẫn cái thân, tâm mình vào chỗ an ổn.
Rồi: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô,
an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra.” Nhưng tại sao lại
khi thân nó an ổn rồi, thì lại mới là an tịnh tâm? Còn bây giờ chúng ta cứ lo
vô nhiếp tâm để cho an tịnh cái tâm trước, rồi mới an tịnh cái thân. Trái lại
Đức Phật dạy chúng ta an tịnh cái thân rồi mới tới an tịnh cái tâm, theo thứ tự
mà chúng ta tu tập. Cho nên đầu tiên thì vào, thì chúng ta thấy Đức Phật
dạy: “Hít vô tôi biết
tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Đó là cách thức
nhiếp tâm, rồi chúng ta chỉ biết hít thở ra vô mà thôi.
Vì trước
kia Thầy dạy Thọ Bát Quan Trai là kết hợp giữa nhiếp tâm và an trú tâm, để cho
tập nó quen đi với cái pháp, chứ chưa thật sự là đi sâu. Cho nên vì vậy mà Thầy
dạy: “Hít vô tôi biết
tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Rồi hít vô, thở
ra đếm một; hít vô, thở ra đếm hai; ba; bốn; năm, rồi tác ý vào bất động. Cho
nên nó giữa cái pháp an trú tâm và cái pháp nhiếp tâm, nó kết hợp lại.
Còn nếu
hiện giờ chúng ta là những người đi sâu, tu tập chuyên cần hơn, chuyên hơn,
chuyên trên pháp hơn. Cho nên chúng ta tách lìa cái pháp An tâm và cái pháp Trú
tâm phải khác, không thể giống nhau được.
(08:10) Vậy thì nhiếp tâm, thì chúng ta phải sử
dụng tác ý từng hơi thở một, thì chúng ta tu tập trong một phút, rồi từ đó lên
hai phút, ba phút, năm phút, mười phút cho đến ba mươi phút dừng lại, không nên
nhiếp tâm nhiều hơn. Như vậy mấy con thấy tu tập rất có pháp môn, có pháp môn
hẳn hoi. Dẫn Tâm vào Đạo, dẫn tâm vào hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra.” Rồi hít vô, thở ra. Rồi tác ý nữa: “ Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra.” Bởi vì mình tu, thì mình đâu có sợ chịu
cực khổ.
Mình tu,
mình phải siêng năng vừa tác ý, vừa hít thở. Đó là mình dẫn từng cái hành động
qua cái ý thức của mình bằng hơi thở của mình. Đó thì mấy con thấy rất rõ ràng,
cụ thể. Và như vậy suốt ba mươi phút mà một người nhiệt tâm tu tập, thì trong
ba mươi phút nhiếp tâm Thầy thấy không có khó khăn, không có mệt nhọc, chỉ mình
siêng năng. Bởi vì mình biết pháp của Phật tu tập để làm chủ được sự sống chết
của mình, làm chủ bốn sự đau khổ trên thân tâm của mình: Sanh, già, bệnh, chết.
Là một lợi ích rất lớn cho đời người, cho cuộc sống của mình.
Đạo Phật
nó lợi ích như vậy, thế mà tại sao chúng ta lại tu tập hời hợt quá vậy? Nó lợi
ích cho bản thân của mình, chứ nó có lợi ích cho người nào đâu? Nó lợi ích cho
mình thật sự, thì mình phải cố gắng tu tập. “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Rồi
hít vô, thở ra. Tập tu từ từ, chậm chạp, lưu ý, cẩn thận, nhẹ nhàng, không ức
chế tâm. Bởi vì nhờ cái câu tác ý mà chúng ta không có ức chế.
Còn bây
giờ mình cứ tập trung gom tâm cho mạnh để chúng ta biết hơi thở vô, hơi thở ra,
đó là chúng ta ức chế tâm. Cho nên cái đó là cái hiểu sai của các Tổ, từ xưa
đến nay dạy chúng ta qua kiến giải mà không qua bài pháp của Phật. Tại sao họ
không đọc cái rèn luyện hơi thở? Tại sao Đức Phật dạy hơi thở như thế này? Tại
sao lạ vậy? Họ không đặt câu hỏi để rồi họ tự kiến giải một cách cạn cợt. Vô
đầu thấy hít vô, thở ra; nhưng mà tại sao lại khi an trú tâm, an trú thân lại
phải có những cái câu như thế này? Dạy cái câu này như thế nào? Tại sao họ
không đặt câu hỏi như vậy để họ biết cái pháp Phật cho nó rõ ràng, để dạy cho
người sau? Tự mình đặt ra, rồi nhiếp tâm trong hơi thở, rồi Sổ tức, rồi Tùy
tức, rồi Hoàn, Tịnh thì mấy con nghĩ cách nào mà hiểu như vậy mà gọi là Phật
pháp được? Không đúng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét