409- ĐÀO LUYỆN NHÂN SỰ THAY THẾ
(15:43) Mấy con đã hiểu biết con đường hết rồi,
Thầy đã dạy hết. Đó là cái ngõ mà Nhiếp tâm và An trú.
Còn một
cái ngõ khác là chúng ta đi từ Tứ Chánh Cần mà đi vào. Đi từ ngả Tứ Chánh Cần
đi vào Tứ Niệm Xứ. Tu không cần nhiếp tâm, an trú tâm, mà tâm vẫn bất động, vẫn
thanh thản, an lạc, vô sự. Ngõ Tứ Chánh Cần chúng ta dùng tri kiến để xả tâm.
Nó có hai
ngõ, chứ không phải một ngõ mấy con. Bởi vì một ngõ chúng ta đi theo con đường
hơi thở mà chúng ta nhiếp tâm và an trú. Một ngõ chúng ta đi vào bằng tri kiến
giải thoát, bằng ý thức của chúng ta.
Hằng ngày
chúng ta ngồi chúng ta tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự!” Vì Bất Động,
thanh thản, an lạc, vô sự đó là cái chân lý Diệt đế, mà trong bốn chân lý Đức
Phật đã xác định nó là Diệt đế rồi. Chúng ta đã nhận ra được cái trạng thái Bất
Động đó, cái trạng thái chân lý đó. Cho nên chúng ta bảo vệ cái chân lý đó bằng
cách ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện. Đó là Tứ Chánh Cần rõ
ràng. Chúng ta tu có phương pháp hẳn hoi.
Nhưng mà
muốn tu tập được cái pháp Tứ Chánh Cần, thì chúng ta phải biết phòng hộ mắt,
tai, mũi, miệng, thân, ý. Vì đó là sáu căn của chúng ta, vì đó là sáu thức của
chúng ta, nó thường tiếp xúc sáu trần, cho nên nó dễ sanh ra động tâm, nó sanh
ra điều này thế kia. Cho nên chúng ta luôn phòng hộ nó, giữ gìn bảo vệ nó. Lúc
nào tiếp xúc thì phải giữ gìn khẩu nghiệp, phải giữ gìn thân nghiệp. Nghĩa là
khi tiếp xúc với các pháp bên ngoài thì giữ gìn thân nghiệp và khẩu nghiệp để
tránh đi những ác pháp sẽ tác động vào, mà ngăn và diệt không nổi. Cho nên
chúng ta cần cẩn thận.
(17:34) Vì thế mà hôm nay có các sư, các thầy
cũng như các cư sĩ các con đứng lớp dạy. Sau thời gian dạy thì các con sẽ thay
Thầy sẽ chọn người thay thế, từng người này đến người khác để các con đi sâu
hơn. Chứ không lý mình cứ đứng dạy lớp hoài là phải động tâm, thì làm sao gọi
là tịnh tâm được? Cho nên trong cái thời gian các con đứng lớp dạy, để chúng ta
triển khai cái thuyết giáo của chúng ta. Còn thân giáo chúng ta chưa hoàn tất
thì chúng ta chưa nói đến thân giáo. Nhưng thuyết giáo chúng ta phải có cái sự
hướng dẫn trình độ sư phạm, biết cách truyền đạt cái tư tưởng của mình, cái
hiểu biết của mình cho qua những người khác, làm cho những người khác người ta
thông suốt.
Đó là
cách thức mà Thầy muốn
đào luyện cho mấy con từ thuyết giáo cho đến thân giáo. Sau khi
thuyết giáo thấy được thấm nhuần, biết cách thức truyền đạt được những điều
mình muốn truyền đạt cho người khác, nói người ta hiểu tức là truyền đạt. Làm
cho người ta hiểu được cái điều mình đã hiểu thì đó gọi là truyền đạt cái tư
tưởng đó, cái hiểu biết đó cho người khác, người ta hiểu, gọi là truyền đạt.
Chứ không phải làm giảng viên là ngon, là dữ tợn, là như là thầy thiên hạ,
không phải. Mình truyền đạt cái hiểu biết của mình cho người khác.
Hai người
bạn ngồi nói chuyện với nhau mà người bạn hiểu được mình, đó cũng là cách thức
truyền đạt cái ý của mình cho người ta hiểu mình. Đó là cách thức truyền đạt
mấy con. Cho nên hôm nay mấy con đứng lớp dạy một thời gian, mấy con biết cách
truyền đạt thì sau này mấy con tu chứng, thì mấy con biết cách truyền đạt cái
hành động tu chứng của mình cho người khác. Bởi vì xung quanh chúng ta còn rất
nhiều người đau khổ nữa. Còn rất nhiều người đau khổ vì chưa có ai làm chủ được
sanh, già, bệnh, chết. Cho nên họ còn bị đau khổ lắm!
(19:29) Chúng ta biết nỗ lực tu tập để làm chủ
được những sự đau khổ của mình. Sau khi làm chủ được sự đau khổ của mình xong,
mình hạnh phúc vô cùng thì thương những người chưa làm chủ. Cho nên chúng ta
nguyện đem một đời, những thời gian còn lại, một đời còn lại để giúp đỡ cho
những người còn đang đau khổ. Đấy mới là tinh thần từ bi, mới là Đức Hiếu Sinh
của đạo Phật. Chứ không phải vì thế mà chúng ta tu xong rồi, chúng ta nhập
diệt, chúng ta bỏ thân này ra đi. Ai đau khổ mặc ai. Đạo Phật không có đào tạo
những con người quá ích kỷ như vậy mấy con.
Cho nên
Thầy nhắc nhở mấy con, khi mà các con tu xong không nên vội vào Niết Bàn. Vì
Thầy biết lớp này, Thầy sẽ dạy mấy con làm chủ được sự sống chết. Từ đó mấy con
nhìn thấy đời khổ quá, không thể nào độ con người. Con người khó độ quá, mà độ
người thì quá vất vả. Rồi, thôi tốt hơn là mình vào Niết Bàn an ổn, chứ không
thể độ.
Không!
Chúng ta phải can đảm, phải dũng mãnh trước khi chúng ta làm chủ được sự sống
chết rồi. Chúng ta coi thường tất cả những sự khổ để vượt lên trên, để độ tất
cả chúng sanh. Làm cho họ có duyên với mình, tạo cho họ chưa có duyên để họ có
duyên, để chúng ta độ cho họ thoát khổ.
Tội nghiệp
họ lắm mấy con, tội nghiệp chúng sanh lắm, họ khổ lắm! Họ điên đảo vô cùng! Họ
sống trong cái khổ mà họ tưởng là hạnh phúc, họ chạy theo những hạnh phúc đó.
Họ sống trong cái giả tạo mà họ tưởng rằng thật, họ chấp chặt, cái giả họ chấp
quá chặt. Hiện giờ mấy con cứ nghĩ cái thân này là cái thân giả, cái thân nhân
quả, thế mà mọi người cứ cho nó là của mình, là thật, là thường hằng. Ở trong
đó còn có một cái linh hồn, còn có một Phật tánh Thường Lạc Ngã Tịnh. Thật sự
ra chẳng có gì hết mấy con. Cho nên chúng ta lầm chấp mà chúng ta khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét