418- ĐỜI SỐNG NGƯỜI TU SĨ
(00:00) Trưởng lão: Con xin
cho bác Từ Phước để xuất gia con, con ngồi đó đi không có sao đâu con, con cứ
ngồi.
Tu sinh
Minh Độ: Dạ!
Trưởng
lão: Thầy sẽ lần lượt, các con mà muốn xuất gia đều là Thầy sẽ
cho. Thầy sẽ cho trong cái ngày nào đó Thầy sẽ cho mấy con xuất gia. Rồi Thầy
sẽ làm giấy xuất gia cho mấy con gửi về cho gia đình của mình ký tên, rồi gửi
cho chính quyền địa phương xác nhận. Rồi Thầy sẽ gửi cho ban đại diện của huyện
và gửi cho ban trị sự tỉnh ở tỉnh Tây Ninh, người ta sẽ chứng giấy cho mấy con
là đệ tử của Tu viện Chơn Như.
Là lúc
bấy giờ mấy con có cái giấy đã được xuất gia rồi thì mấy con đi đâu cũng không
có sợ, bởi vì thuộc về giáo hội Phật giáo Việt Nam của đất nước này. Cho nên
Thầy sẽ cấp cho giấy tờ. Khi mà xuất gia Thầy có trách nhiệm phải làm giấy tờ
cho mấy con. Và khi mà muốn đi thọ giới đại giới đàn ở đâu thì cái giấy xuất
gia này là cái cơ bản để mấy con nhập vào, xin vào những cái giới đàn thì rất
dễ dàng. Còn không có giấy xuất gia thì người ta không bao giờ người ta cho
hết. Người ta không bao giờ cho. Coi như mấy con chỉ mạo nhận mình là tu sĩ.
Cho nên
vì vậy mà cái giấy xuất gia nó rất quan trọng cho mấy con đó. Nó có gia đình,
có chính quyền, có Thầy tại Tu viện Chơn Như này chứng. Và có giáo hội ban đại
diện của huyện, của tỉnh, người ta sẽ chứng cho mấy con cái giấy đàng hoàng. Đó
mấy con thấy đó là một cái điều kiện quan trọng cho về đời sống. Coi như là
được tất cả mọi thành phần của xã hội, người ta chứng nhận cho mình là một
người tu sĩ.
Mà cái
giấy hôm nay thì mấy con thấy là Thầy gửi cho ban trị sự tỉnh hội người ta sẽ
chứng cho mấy con. Thì qua cái lễ gần tới cái ngày lễ Phật đản người ta sẽ mang
về giao lại cho Thầy. Thì một cái số người mà Thầy đã gửi giấy đi rồi, sau này
thì mấy con có giấy.
(02:02) Còn cái đợt thứ hai này, Thầy cho mấy
con xuất gia đó, để mà trở thành tu sĩ đó, thì mấy con chuẩn bị, Thầy sẽ cho.
Như lời của sư Minh Độ đã nói về xin cho sư Từ Phước để đảnh lễ Thầy xin xuất
gia, thì Thầy chấp nhận, chứ Thầy không … Bởi vì xuất gia là một cái điều kiện
mình phải đắn đo kỹ lưỡng, đây là một con đường đi tới, chứ không còn có đi lui.
Nghĩa là các con đi tới mà rút cầu, không có trở lại nữa. Bởi vì mấy con còn
chiếc áo cư sĩ đó thì tu được thì mình tiến tới, mà tu không được mình trở lui,
không có ai cười.
Nhưng mà
các con là tu sĩ mà hôm nay mà vào Tăng đoàn rồi đó, thì mấy con trở lại là gia
đình cười mấy con trước: “Nó
đi tu chứ giờ nó tu hết nổi rồi giờ nó về, nó mặc áo cư sĩ trở lại đây. Rồi nó
mặc đồ tây nó đi dạo chợ đây, nó còn ham đây”, thì do đó người ta
cười mấy con. Rồi bạn bè mà gặp lại: “Hôm
đó nghe anh xuất gia rồi nay sao lại mặc đồ này? Xuất sãi rồi phải không?” Do
đó nó xấu hổ lắm mấy con!
Cho nên
vì vậy mà khi đã tu rồi thì rất định còn có một đường đi tới để đến chỗ mà giải
thoát mà thôi.
Con ngồi
xuống đi con! Con ngồi xuống.
Đó thì
hôm nay Thầy chấp nhận qua cái lời thỉnh cầu của sư Minh Độ, thì Thầy sẽ chấp
nhận cho mấy con. Những người nào mà quyết xuất gia, mấy con ghi danh sách, ghi
danh sách đưa cho cô Út. Rồi đồng thời tên tuổi mấy con ghi đầy đủ, rồi cái
ngày nào đó mà Thầy thấy được, Thầy sẽ cho mấy con xuất gia. Hoặc là Thầy đến
đây, Thầy làm lễ cho mấy con xuất gia. Thầy làm một cái lễ xuất gia.
Thì từ đó
về sau thì coi như là mấy con mang y bát sinh hoạt, đây là một cái tổ chức, một
cái Tăng đoàn trong cái nhóm thứ hai. Cái nhóm thứ nhất là mấy con hiện giờ là
cái nhóm thứ nhất đó. Rồi cái nhóm mà sắp sửa tới đây mà để xin gia nhập vào
cái Tăng đoàn, thì tức là đây là nhóm thứ hai của Tăng đoàn. Chứ không phải là
nằm luôn trong cái nhóm thứ nhất.
(04:02) Cái nhóm thứ nhất người ta đi nó chứng
đạo rồi, mấy con cũng đòi tui chứng đạo, mới vô làm sao chứng được mà vô?!
Người ta nhiếp tâm, người ta an trú được rồi, người ta tu Tứ Niệm Xứ rồi thì
mấy con nhập vô làm sao mấy con tu bằng người ta được?! Coi như là cái lớp thứ
hai trong Tăng đoàn.
Cái lớp
thứ nhất là hiện bây giờ mấy con đang lớp thứ nhất. Vậy mà mấy con còn rơi rớt
lại cái lớp thứ hai, chứ chưa hẳn là mấy con đã ở luôn ở trên cái lớp thứ nhất
này. Cho nên người nào mà nhiếp tâm, an trú được thì Thầy sẽ đưa mấy con lên,
vào cái sự tu tập của mấy con, coi như là mình huynh trưởng. Còn người ta là
đàn em. Chứ không phải mình nhập vô đây rồi cái mình là có một cái Tăng đoàn
đâu. Trong Tăng đoàn nó có nhiều cái lớp của nó. Cái lớp thứ nhất, lớp 2, lớp 3
của nó. Cái nhóm thứ nhất, nhóm thứ hai, thứ 3 của nó.
Đó cho
nên vì vậy mấy con hiểu là sau khi muốn xuất gia thì Thầy sẽ cho mấy con xuất
gia. Nhưng mấy con sẽ thấy rằng những người mà trong cái giấy tờ đó là nhóm thứ
hai, rồi nhóm thứ 3, rồi nhóm thứ 4. Nó sẽ có nhiều người đến xin xuất gia
không đồng thời trong một lúc đâu. Nó sẽ có nhiều đợt, và mỗi đợt vậy nó bao
nhiêu người xuất gia.
Cho nên
vì vậy mà Thầy chấp nhận qua cái lời thỉnh cầu của sư Minh Độ. Các con chuẩn
bị, người nào muốn xuất gia thì Thầy sẽ cho xuất gia. Là khi nào gia đình của
mình hoàn toàn chấp nhận, để trở thành một tu sĩ. Và sự đời sống tu sĩ nó đơn
giản như đời sống của một người lính trận, chỉ có một cái túi bát như vậy. Cũng
như là người lính, nó chỉ có một balo mà thôi, nó không có đồ nhiều. Nghĩa là
rất là gọn gàng, giải thoát!
Khi mà đề
cử cái Tăng đoàn của mấy con phải đi ra một cái khu nào đó, thì mọi các con
không có vali mà đùm đùm, đề đề như mà đi trên máy bay, mà nào là kéo, nào mà
lôi thì không phải được. Nghĩa là có một cái túi cho mấy con thôi, y áo ở trong
cái túi bát của mấy con. Hiện giờ mỗi người có một túi, thì mấy con không có
thêm cái vali nào đây nữa hết. Ở đó những cái vật dụng của đời sống của mấy con
chỉ có bấy nhiêu đó thôi, chứ mấy con mang một cái vali thì Thầy thôi, Thầy
dẹp! Thầy cho mấy con trở về cư sĩ cho nó xong đi, rồi mang mấy vali cũng được.
Chứ còn tu sĩ thì không có, cái sống thiểu dục tri túc nó không thể chấp nhận
cho mấy con được như vậy.
(06:27) Cho nên mấy con yên tâm trong cái vấn
đề xuất gia là thiểu dục tri túc. Bỏ hết cuộc đời xuống hết rồi, không còn gì
nữa, mà nay món này, mai món khác để chất thành một cái vali của mấy con. Những
cái gì mà chúng ta cần dùng thì để cần dùng, những cái gì mà thừa thãi, hai cái
là chúng ta nên bỏ, đừng có để hai, ba cái mấy con, đó là cái đời sống tu sĩ. Thiếu
tới đâu thì đi xin tới đó. Đời sống chúng ta là đời sống chấp nhận đi xin, chấp
nhận một người đi xin. Đức Phật giàu có, vua chúa như vậy còn chấp nhận một đời
đi xin. Còn chúng ta có người nào ở trong chúng ta là Hoàng Đế chưa? Chưa! Vậy
mà bây giờ chúng ta không bỏ như ông Phật thì uổng quá vậy!
Chúng ta
chưa phải là một đại gia giàu có, mà chúng ta chỉ người nào có lắm thì chúng ta
cũng chỉ trung bình mà thôi. Cho nên chúng ta buông xả hết đi mấy con, buông
hết! Chết rồi không mang theo gì cả. Cho nên tập cái hạnh như đức Phật cung
hoàng điện ngọc, danh của một nhà vua trong thời đó ghê gớm lắm. Thế mà đức
Phật buông xuống, không tiếc một chút nào, để trở thành một người đi xin ăn
trong khắp cùng mọi người thì thật sự ra rất là hèn hạ. Người ta cho người ăn
xin rất hèn hạ, mà chúng ta là người tu sĩ chấp nhận, chấp nhận sự hèn hạ của
người ăn xin.
Nhưng cao
quý thay, vì nhờ ăn xin đó, mà tạo duyên để độ người khác. Cao quý! Vì lòng
thương yêu, đức từ bi, lòng thương yêu của chúng ta, luôn lúc nào cũng muốn tạo
cho chúng ta trở thành một con người mang nợ kẻ khác. Để nhờ đó mà chúng ta đem
Chánh pháp của Phật dạy cho họ tu hành giải thoát, để đền đáp công ơn của đàn
na thí chủ giúp chúng ta còn mang thân này sống trong 1, 2 ngày.
(08:19) Cho nên mấy con cố gắng giữ hạnh cho
trọn vẹn của 1 người tu sĩ buông xả sạch! Đừng có lưu trữ, đừng có chất. Một
thời gian ở đâu lâu, 1 năm 2 năm sau đó ra đi, Thầy thấy mang bao bị nhiều quá!
Đó, mang bao bị rất nhiều là sai mấy con. Từ lúc đầu đến đây 1 bát, 1 bị. 1 cái
bát và 1 bộ y áo trọn vẹn, cho đến khi ra đi cũng bao nhiêu đó mà thôi, không
hơn không kém. Ở trong chùa lâu ngày 1 năm đến 10 năm, mỗi hạ người ta cúng
dường. Sau đó ra đi mấy con thấy 3, 4 bao bố bự như thế này mà chất ngập, chở 1
xe lôi quá đầy! Tu sĩ gì mà 3, 4 năm trời ở trong Tu viện, bây giờ ra đi phải
đem xe mà kéo mới hết, thì như vậy là sai mấy con! Nhớ đừng làm điều đó, chết
không mang cái gì theo hết. Mà bây giờ lại mang đi những đồ mà vô thường như
vậy, chẳng ích lợi gì cả hết mấy con.
Cho nên
bỏ xuống, bỏ xuống hết đi! Chỉ làm sao mấy con ôm theo mình được cái nội lực
muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Đó là hạnh phúc nhất mấy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét