421- CHUẨN BỊ TRƯỚC KHI TU TẬP TỨ NIỆM
XỨ
(19:43) Còn Kim Quang con, con! Thầy dự định
cho cái người thay con đứng lớp, để con tiến tới tu, để con tiến tới trong cái
vấn đề mà tu Tứ Niệm Xứ. Ráng cố gắng ở trên Tứ Chánh Cần mà xả cho thật sạch.
Thì trong cái giai đoạn này, thì Thầy thấy rằng là cần phải có một người thay
con đứng lớp.
Thầy Chơn
Thành về đây, thì cái mục đích lớn tuổi rồi, thì thầy sau thời gian đứng lớp
cũng có rút tỉa từng được cái kinh nghiệm rồi, cho nên không có cần thuyết
giảng nữa. Mà Thầy sẽ trợ giúp cho thầy Chơn Thành nhiếp tâm và an trú cho đúng
cách, không bị lọt trong tưởng, để rồi được ở trên Tứ Niệm Xứ mà tiếp tục đi
đến con đường giải thoát hoàn toàn.
Còn riêng
con thì bây giờ ở trong lớp của con, cái người nào mà có thể thay con được thì
cứ chỉ cho Thầy. Thầy sẽ chỉ đạo, chỉ định người đó đứng ra dạy. Để cho người
đó có lúc mà rèn luyện mình làm 1 cái người mà đứng lớp, để đồng thời chúng ta
nâng cao cái trình độ. Mai mốt mỗi người đi 1 xứ chứ, để mà độ chúng sanh, chứ
trong nước chúng ta rộng rãi lắm, có phải không?
Đó thí
dụ, cho nên bây giờ đó thì Thầy sẽ cho người thay thế con, để rồi con yên tâm
mà ở trong cái giai đoạn mà tu tập. Mà nếu mà điều kiện mà Thầy thấy nó còn 1
chút ít, thì Thầy sẽ cho con vào gần ở bên Thầy. Còn 1 chút niệm ở trên Tứ
Chánh Cần, Thầy sẽ cho vào gần bên Thầy. Để rồi Thầy cho sống 1 mình cô đơn ở
trong đó, coi thử coi niệm bao nhiêu nó đổ ra hết cho sạch, để rồi bắt đầu mới
vô Tứ Niệm Xứ mới được.
(21:28) Chứ còn ở đây, còn chúng qua lại, rồi
còn tới phòng vi tính, còn này kia. Coi vậy chứ cái niệm nó thưa vậy, chứ nó
không bằng ở cô đơn rồi mới thấy rằng nó niệm dữ lắm. Nó buồn nó mới sanh ra niệm
nhiều. Chứ còn nó vui vui vậy, chứ nó ít niệm mấy con. Bởi vì mình ở trong cái
cảnh động, thì mình thấy như là mình xả tâm được rồi. Rồi mình ngồi, mình thấy
nó yên yên, tức là nó đã mãn nguyện của nó, đã tiếp duyên rồi. Còn bây giờ mà
Thầy cho vô 1 mình, ở 1 cái thất xa, không thấy ai, không thấy bóng người. Lúc
bấy giờ mới biết rằng cái tâm của mình thiệt ra nó chưa yên đâu. Bây giờ nó mới
xả rốt ráo, nó mới ngồi đó mà tu Tứ Chánh Cần. Mới xả quyết lực, quyết định thì
trong vòng 1 vài tháng sau, thì bắt đầu vào Tứ Niệm Xứ.
Đó là cái
giai đoạn động, rồi tới giai đoạn tịnh của cái giai đoạn của Tứ Chánh Cần mấy
con. Thầy biết cách thức của nó lắm! Nó trong cảnh động này, nó không lăng
xăng, lộn xộn bao nhiêu đâu. Nhưng mà tới cảnh tịnh, bởi vì nó quen xả rồi, cho
nên nó đã thỏa mãn cái vui đó rồi, cho nên nó không có cô đơn. Còn vô cái cảnh
cô đơn đó rồi, bây giờ nó có mình nó rồi bắt đầu bây giờ nó không biết sao hết.
Thôi nó tùm lùm ở trong này, nó nghĩ cái này, nó nhớ cái kia, ra đủ thứ. Hồi đó
thì nó gặp nó không nhớ, bây giờ nó mới nhớ đủ thứ. Lúc bây giờ đó, gạn lọc cái
giai đoạn cuối cùng của Tứ Chánh Cần, thì bước vào Tứ Niệm Xứ trọn vẹn dễ dàng,
không có khó khăn! Ráng được không con?
Tu sinh
Kim Quang: Dạ được!
(22:53) Trưởng
lão: Quyết định chết, chết bỏ! Chứ còn không đầu hàng. Khi
mà Thầy cho vào sống 1 mình rồi, cũng như sư Giác Thường thà chết, chứ còn
không có trở ra lớp này nữa đâu. Nhất định là không có trở ra đây nữa. Nghĩa là
trong đó có Thầy, Thầy sửa đổi như thế nào, thế nào để đi vào sự tu đúng. Chết
là thôi! Chứ còn nhất định là khi nào mà tu xong rồi thì trở ra gặp huynh đệ
với nhau, nói lại kinh nghiệm của mình. Còn không thì chết, Thầy chôn đó, mấy
con cũng không hay đâu, chết bỏ mà! Bởi vì quyết định 1 đời tu để chứng đạo.
Quyết tu mà không lui thôi, chỉ làm sao chứng đạo mà thôi. Đó là cái kiểu cách
của Thầy thôi. Mà bây giờ đệ tử của Thầy thì phải theo vậy thôi. Chết bỏ mà!
Nhất định là chúng ta quyết tâm thực sự rồi. Đời này còn cái gì, nghĩa lý gì
đối với chúng ta khi đã hiểu Phật pháp?! Cho nên quyết bỏ, không có còn mà nắm
níu nó chút nào hết! Cho nên quyết tâm con. Thầy tin rằng với chiếc áo cư sĩ
của con, nhưng mà cái hành động sống của con là 1 tu sĩ sẽ thực hiện được Tứ
Niệm Xứ và thực hiện được Tứ Thần Túc.
Cho nên
vì vậy mà cố gắng, để mai mốt có người hỏi cư sĩ có tu chứng đạo được không?
Thì Thầy sẽ chỉ con. Ờ, người cư sĩ nào cũng tu được, chứ đâu phải mà cần phải
mặc y áo vàng như mấy con đâu. Cho nên mấy con tu mà thua người cư sĩ, là tu sĩ
mà tu thua, là mấy con xấu hổ lắm mấy con! Mà Kim Quang sẽ thực hiện trong
chiếc áo người cư sĩ, sẽ làm được những cái việc mà có thể người tu sĩ làm
được. Thì mấy con phải cố gắng, cố gắng bên tu sĩ các con phải cố gắng, cố gắng
lắm mấy con! Phải không?
Cho nên
vì vậy mà con trình bày thêm, có gì thưa hỏi Thầy thêm, ở trong cái giấy của
con.
Tu sinh
Kim Quang: Dạ, giấy của con cũng ghi 2 cái điều mà Thầy cũng mới vừa
nói.
Trưởng
lão: Có vậy thôi phải không?
Tu sinh
Kim Quang: Dạ
Trưởng
lão: Rồi bắt đầu Thầy trả lời đúng cái câu.
Tu sinh
Kim Quang: Thầy trả lời đúng hết.
(24:44) Trưởng
lão: Rồi thôi! Bây giờ cứ về, nỗ lực. Mai mốt rồi Thầy sẽ
cho người thay con đứng lớp, phải không? Rồi chừng đó thì Thầy sẽ kiểm tra lại
kỹ lưỡng, hẳn hoi, thì Thầy sẽ cho vô trong kia ở, chứ không ở ngoài này nữa.
Cách lìa đi, để cho không còn mà đi tới, đi lui, phải là lên vi tính gì nữa
hết. Bây giờ không có lên vi tính gì nữa. Bây giờ dùng Thiên Nhãn Minh, chứ còn
không có dùng cái chuyện nhỏ mọn nữa đâu. Muốn nói chuyện, muốn quan sát cái gì
đó thì thực hiện Tứ Thần Túc sẽ làm cái việc này thay thế cái vi tính của mình.
Rồi! Rồi! Thôi ráng về đi. Rồi còn đây, chuẩn bị cái bước mới à, ráng tu tập
con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét