430- THÔNG CẢM VỚI CÁC BẬC TÔN TÚC
(21:32) Trưởng
lão: Bởi vì như thế này, dù sao đi Hòa Thượng Thanh Từ
cũng là Thầy của Thầy. Cho nên mỗi lần mà Thầy về thăm Hòa Thượng, đều là Thầy
có khéo léo nhắc nhở, để thầy biết rằng cái pháp Thiền Đông Độ nó sẽ không làm
chủ được cái sự sống chết và bệnh tật. Cho nên Hòa Thượng hay bệnh đau, và phải
uống thuốc, phải đi nằm viện, một tu sĩ rất là khổ.
Cho nên
Thầy cũng có khuyên lơn Hòa Thượng. Nhưng con biết rằng, trong nước cũng như ở
các nước ở ngoại quốc, rất là nhiều… Con ngồi xuống đi con, con đừng quỳ con,
ngồi xuống đi. Thầy cho phép con, con quỳ mỏi chân lắm con, con cứ ngồi xuống
con. Từ xưa tới giờ đó, từ lúc mà Hòa Thượng đã triển khai con đường Thiền Đông
Độ, lấy pháp Tri Vọng mà làm pháp tu cho mình, cho đường lối thiền, thì đã
triển khai và gieo một cái niềm tin rất lớn vào nhiều người, ở trong nước cũng
như ở ngoại quốc.
Mà hiện
giờ Hòa Thượng nói nó sai là một điều rất là đau khổ. Thứ nhất là đau khổ cho
mọi người theo mình. Tại vì người ta sẽ trách Hòa Thượng, tại sao Hòa Thượng
biết sai nó muộn màng quá, mà Hòa Thượng lại dẫn dắt một số người quá đông, rất
tội người ta. Rồi bây giờ Hòa Thượng tuyên bố như vậy thì quá tội. Và đồng thời
thì Thầy cũng nghĩ rằng, Hòa Thượng đã đi sai như vậy mà Hòa Thượng tuyên bố
lại như vậy thì rất tội cho Hòa Thượng, rất tội nghiệp. Không thể nào làm gì
khác hơn hết.
Cũng như
mấy con biết rằng, các vị Hòa Thượng, tôn túc lớn tuổi dù là tu Pháp Hoa, dù là
tu niệm Phật, nhưng hiện giờ họ gặp được cái bộ sách của Thầy, họ không dám
tuyên bố một lời nào hết. Nhưng họ biết đó là con đường đúng, cho nên họ ngầm
họ lén tu. Con biết nỗi khổ của họ lắm! Chúng ta thông cảm những cái bậc tôn
túc, những cái bậc Hòa Thượng trong Giáo hội của chúng ta. Họ biết cái con
đường sai, nhưng bây giờ họ tuyên bố rằng mình sai thì không thể được
(23:42) Bởi vì trước Phật tử quá đông, và mọi
người từ lâu tới giờ mình tuyên bố, tu pháp này, hay thuyết giảng như vậy, như
vậy, như vậy là đúng. Mà bây giờ đọc lại sách Thầy thì họ biết mình sai, không
đúng bởi vì nó không thực tế, nó chỉ lý thuyết suông, tu như vậy nó kết quả
những gì? Còn đọc qua sách Thầy thấy thực tế rõ ràng, cho nên các vị đều ngầm
mà tu.
Ở đây
Thầy không nói những danh từ của các bậc Hòa Thượng tôn túc ở trong Giáo hội
đó, nhưng mà Thầy biết họ đang tu pháp Thầy. Thì con biết như Hòa Thượng Thanh
Từ, là vì một cái chướng duyên đó mà không thể nói được, mấy con. Thầy cũng
thông cảm và mấy con cũng thông cảm cho Hòa Thượng. Nhưng ở trong thiền viện
của Hòa Thượng, vẫn có những người họ đang theo pháp Thầy, chứ không phải không.
Bởi vì
Thầy nói khi Hòa Thượng qua phần rồi, thì cái con đường tu tập mà của Thầy dựng
lại của Chánh Pháp của Phật đó, thì chắc chắn không ai mà bỏ cái pháp này, họ
phải theo thôi. Bởi vì con đường duy nhất của Đạo Phật chỉ có con đường này,
không còn con đường thứ hai nữa. Mà Thầy là người dựng được, mà dựng được là do
kinh nghiệm tu của Thầy. Thầy nói ra bằng cái kinh nghiệm của Thầy.
Cái sự
hiểu biết trong kinh sách Nguyên thủy không phải là có mình Thầy đọc, mà rất
nhiều người đọc. Mà Thầy đọc nó bằng kinh nghiệm tu chứng của mình, làm chủ sự
sống chết. Mà mục đích của đạo Phật đưa ra làm chủ sanh, già, bệnh, chết chấm
dứt luân hồi. Con hiểu chỗ đó không?
(25:08) Cho nên vì vậy mà Thầy lại, cái pháp mà
Thầy triển khai qua kinh nghiệm của mình, nó đúng như những cái lời của Phật
dạy trong kinh, đúng như cái nghĩa của lời Phật dạy trong kinh. Còn những người
khác tu chưa chứng thì họ đọc cái sách này của Nguyên thủy, họ lại hiểu cái
nghĩa khác mấy con. Cũng cái câu đó, mà kinh nghiệm của Thầy lại biết tu cái
chuyện đó. Mà cũng cái câu đó, mà không có kinh nghiệm mà tu chứng, thì lại
hiểu cái nghĩa khác.
Bởi vì
hầu như họ hiểu cái nghĩa của nó bằng cái kiến giải của kinh sách Đại Thừa. Cho
nên nó biến ra, kinh sách Nguyên thủy nó lệch mất. Bởi vì trước khi họ nguyên
cứu kinh sách nguyên thủy, thì họ đã thâm nhập kinh sách Đại Thừa. Cho nên nó
hiểu cái lời của Phật dạy nó qua cái nghĩa lý của kinh sách Đại Thừa. Cho nên
nó lầm lạc.
Các bậc
tôn túc, Hòa Thượng từ xưa cũng vậy. Thầy tổ truyền cho mình cái tư tưởng hiểu
biết là hiểu biết của Đại Thừa. Cho nên bây giờ đọc lại kinh sách Nguyên thủy,
họ thấy quá thấp. Phật nói thì cũng cái nghĩa quá thường, đâu có cao. Đó, cho
nên vì vậy mà họ cứ bám víu vào Đại Thừa mà thôi. Hôm nay, họ đọc lại những cái
lời mà Thầy viết ở trong kinh sách mà do từ lời của Phật dạy, bằng cái nghĩa
thực, bằng cái hành động tu thực, cho nên nó quá cụ thể rõ ràng.
Như hồi
nãy con có nghe Thầy nói về cái nền Đạo Đức Nhân bản - Nhân quả? Nếu mà cái nền
Đạo Đức Nhân bản - Nhân quả này đã chuyển nó thành một cái môn học Đạo Đức cho
các trường lớp, thì thế hệ con cháu chúng ta sau này là những con người có đạo
đức hết. Thì trên thế gian này không còn sự xung đột, và không còn chiến tranh
nữa. Đó là một điều đúng, không có còn ai cãi, nó là nền Đạo Đức cho loài người
rồi. Nên con thấy đó là cái thực tế, mà hôm nay Thầy triển khai. Để mấy con
thấy rằng Phật giáo nó thực tế vào cuộc đời, đem lại hạnh phúc cho con người
mà.
Cho nên
về vấn đề Hòa Thượng thì nó chưa có đủ duyên, thì không thể nào mà bây giờ mà
Thầy đưa sách vở về trên đó, nó làm động cái tu viện của Hòa Thượng. Rồi chừng
đó các con biết không, Hòa Thượng, mình phải thương thầy mình chứ! Hòa Thượng
ăn nói làm sao đây? Cho nên vì vậy kinh sách Thầy lén luồn vào trong đó mà
thôi. Nghĩa là ai có duyên thì gặp họ đọc, rồi họ sẽ lén theo Thầy, chứ không
dám tuyên bố ra. Cũng như Thầy nói, bây giờ cái Làng Mai của Hòa Thượng Nhất
Hạnh, coi nó ồn ào vậy đó, coi tập thể nó đông đảo vậy đó, nhưng mà sự thật
sách vở của Thầy nó cũng có luồn trong đó rồi.
(27:55) Bởi vì kỳ trước Thầy Nhất Hạnh về nước,
thì đã có những người đệ tử của Thầy Nhất Hạnh về đây. Một cái cô người Thái
Lan và một cái cô người Pháp và đồng thời có một cô người Việt. Ba chị em của
những người này đó, tách cái đàn của thầy Nhất Hạnh đang thuyết giảng ở Hóc
Môn, ở chùa Hoằng Pháp. Thì ba người này họ lén, họ đi lên trên này, lên Trảng
Bàng, rồi họ thăm Thầy và đồng thời họ xin kinh sách, Thầy cho.
Cho nên
Thầy biết rằng, kinh sách của Thầy nó vẫn luồn trong Làng Mai. Nhưng mà nó âm
thầm, nó không có để thầy Nhất Hạnh phát giác ra thì ngại. Nó có vậy thôi, chứ
không dám tuyên bố, bởi vì nó lật ngược lại hết. Cho nên cái đường lối của Thầy
Nhất Hạnh thật sự, đường lối một cái giai đoạn đầu, tỉnh thức mà thôi mấy con.
Nhưng mà Thầy Nhất Hạnh dùng chữ “tỉnh thức” nó chưa đúng nghĩa. Bởi vì cái
“tỉnh giác” nó mới đúng nghĩa, để mà xả cái tâm của mình, chứ không phải “tỉnh
thức”.
Thành ra
do đó, đó là một cái giai đoạn đầu của sự xả tâm mà thôi. Trong cái pháp của
Thầy Nhất Hạnh đang dạy, nó chỉ giai đoạn đầu. Cho nên giai đoạn sau thì Thầy
Nhất Hạnh không biết. Bởi vì thầy Nhất Hạnh có làm chủ sự sống chết của mình
chưa? Cho nên thầy đâu có biết pháp nào đâu mà dạy cho đệ tử mình. Bây giờ cứ
các đệ tử này, thấm nhuần cái pháp xả tâm này thôi. Coi như tâm mình được an ổn
thế này, thế khác thôi, chứ còn không có cách nào khác hơn hết, con hiểu không?
Cho nên
Thầy nói như vậy để mấy con thông cảm và hiểu biết những cái bậc như Hòa Thượng
Thanh Từ hoặc là thầy Nhất Hạnh. Mình không nên làm động các bậc tôn túc, tội
nghiệp họ lắm! Họ đứng ở trong cái chỗ đó mà bây giờ dục đổ ngược lại hết thì
họ còn gì mà đất sống nữa? Tại sao họ là những người cũng thông suốt như vậy,
mà tại sao không hiểu Phật pháp? Mà tại sao không lo tu mình cho giải thoát rồi
mới dạy người? Để rồi mình chỉ lấy cái kiến giải đó mà đi ra dạy người, người
ta sẽ trách cứ thầy lắm đó.
Nhưng
chúng ta, những bậc như Hòa Thượng Thanh Từ là những bậc thầy của Thầy, thì
chúng ta để cho nó sự im lặng, nó bình an cho quý thầy. Vì sự vô thường thì
chắc chắn là quý thầy không tránh khỏi rồi, sẽ có một ngày ra đi. Thầy chỉ còn
có tha thiết, làm sao giúp được thầy Thanh Từ, cái ngày cuối cùng mà thầy ra đi
một cách tự tại. Phải ôm thật chặt được cái Tâm Bất Động, cái chân lý của Phật
giáo, cái Niết bàn đó, để mà thầy ra đi không còn tái sanh nữa. Là cái sự đền
ơn của Thầy đối với Hòa Thượng Thanh Từ. Thầy chỉ mong như vậy, Thầy ước nguyện
vậy thôi. Con về đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét