434- NỖ LỰC TÁC Ý ĐUỔI BỆNH LÀ CHUYỂN
NGHIỆP
Sư Phước
Tồn: ( …
) Dạ trong đó con ghi trang bên. Thưa Thầy trong cái dịp
tối con đuổi bệnh thì bình thường con cũng vào và con cũng tập đuổi bệnh mà
trong mười phút đầu … Ở trên cái sự mà như hơi thở, hoặc là cánh tay ra vào
thì con thấy hơi thở của con bây giờ nó rộng?? hơn hơi thở lúc trước nữa, bình
an. Mình chỉ có nhiếp tâm …
Trưởng
lão: con trình lại cái câu nói đó nghĩa là sao? Con nhiếp tâm
như thế nào mà nó, như thế nào con trình lại cái chỗ đó.
Sư Phước
Tồn: Kính thưa Thầy, như vậy trong lúc mà con hít thở, thí dụ như
con tác ý là, sau khi con ngồi vậy, thì cái thân của con nghe nó đầy hơi, thì
con tác ý là: "bệnh
đầy hơi này hãy theo hơi thở này mà ra”, thì con hít vô và thở
ra. Xong rồi con tác ý một lần nữa, và con tiếp tục thở hơi thở.
Tiếp tục
như vậy thì cỡ mười phút trở lên, thì bắt đầu trong cơ thể con nó xì hơi ra.
Như vậy hơi ra, như vậy nó căng bao tử, thì nó gây ra đau. Từ cái đau đó nó sẽ
đến hôn trầm, nó rất là mạnh.
Nếu mà
trong lúc này, nhiều lúc con thấy như vậy, con mới sử dụng cánh tay đưa ra vào.
Thay cái hơi thở con đang dùng thì dùng cánh tay đưa ra vào, thì nó bớt được
hôn trầm, thùy miên. Trong lúc đó thì lại được tự nhiên. Con nghĩ con thưa Thầy
con mới hỏi là, trong một thời tu như vậy, con có thể vừa dùng cánh tay vừa
dùng hơi thở được không?
Trưởng lão: Không,
dùng một thứ. Bởi vì theo cái điều kiện mà con trình bày cho Thầy đó, thì con
nên dùng cái cánh tay của con thôi, chứ không có nên dùng cái hơi thở thì nó
thừa hơi, nó dễ sinh ra cái trạng thái Tưởng. Còn cánh tay con, con cứ dùng
cánh tay con mà tu tập thôi.
(48:15) Sư
Phước Tồn: Dạ kính thưa Thầy, là cánh tay con sử dụng nó cũng
vẫn bị như cái hơi thở đó Thầy.
Trưởng
lão: Nó cũng vậy? Vậy thì cả hơi thở và cả cánh tay, nó đều có
một cái trạng thái như vậy, thì cứ ôm cánh tay mà tu tập thì tốt hơn. Bởi vì
Thân Hành Nội là cái hơi thở. Hơi thở thì nó dễ làm cho rối loạn cái cơ thể
thừa hơi của mình mau nhanh chóng hơn, thì cho nên cứ sử dụng cánh tay thôi.
Bởi vì con chỉ duy nhất là bây giờ ôm cánh tay mà thôi, chứ không còn cách nào
khác hơn hết. Để cho nó tránh gây rối loạn cho cái cơ thể của mình thêm.
Chẳng hạn
bây giờ con dùng hơi thở, thì sự tập trung trong hơi thở, thì nó có gây cái sự
mà mất bình thường của hơi thở rồi. Mà mất bình thường của hơi thở thì cái bệnh
của con sẵn có đó, mà mất bình thường thì nó phát động lên liền. Nó hoạt động
lên liền. Cho nên con bị thừa hơi ngay liền. Cho nên vì vậy mà con cứ đưa cánh
tay con tập như thế này, để cho cái Thân Hành Ngoại này nó không có hoạt động ở
trong thân. Bởi vì mỗi hơi thở của con đó, thì cái tim, gan, phèo, phổi đều
hoạt động, đều có sự hoạt động theo hơi thở.
Cho nên
khi mà hơi thở dừng, thì tất cả cái nội tạng của chúng ta nó cũng dừng theo nó
không hoạt động nữa. Thậm chí như hơi thở con ngưng lại, thì mạch máu nó không
lưu thông, nó đứng lại, Cho nên người ta, khi người chết máu nó đặc lại, cho
nên nó không có tự hoạt động được. Cho nên hơi thở là cái sự quan trọng cho nội
tạng của chúng ta,
Cho nên
vì vậy mà bây giờ chúng ta tu tập hơi thở, là chúng ta hoạt động trong nội tạng
chúng ta theo cái đặt tướng của chúng ta nếu tu tập được hơi thở, thì nó rất
mạnh. Vì tất cả nội tạng của chúng ta nó đều quan trọng theo cái hơi thở của
chúng ta hết, nó hoạt động theo hơi thở. Còn cánh tay thì nó, con có đưa ra thì
nó cũng hoạt động như vậy, mà con không đưa ra thì nó cũng hoạt động như vậy.
Cho nên con đưa ra để mà tạo cái thế để cho mình tác ý, tạo thành cái lực của ý
thức. Và đồng thời cái sự nhiếp tâm của mình trên cánh tay thôi, để cho cái
bệnh của mình nó hết con.
(50:21) Bởi vì các con phải nỗ lực, tin tưởng
vào cái pháp Phật, tác ý là bệnh gì nó cũng sẽ qua. Còn mình tin tưởng một cái
phần nhỏ nào đó, mà chưa đủ cái niềm tin ôm chặt pháp tác ý. Thì Thầy tin rằng
chưa có đủ niềm tin, là vì mình thấy tác ý hoài mà bệnh mình không hết. Bởi vì
cái nghiệp của mình nó quá nặng. Còn cái pháp tác ý của mình nó mới đây, nó
chưa có đủ cái lực của nó. Cho nên nó phải tương đương với cái nghiệp lực của
mình, và nó cao hơn thì mình tác ý ngay liền là nó chuyển đổi liền tức khắc.
Còn cái
pháp tác ý của mình, nó chưa có một cái lực mạnh. Mà cái lực của nghiệp, thì nó
cao vút như trên núi, trên núi cao, trên đỉnh núi. Thì cái sự mà giữa cái
nghiệp và cái câu tác ý nó không có tương đương nhau, thành ra nó không có
chuyển được. Vì vậy mà mình cứ mỗi lần đưa ra vô là mình huân thêm một cái câu
tác ý mình đuổi bệnh. Và nhiều lần câu tác ý đuổi bệnh nó mới gom lại thành một
cái lực của nó, thì một ngày nào đó, mình tin chắc rằng lời Phật dạy như vậy là
đúng.
Là
vì: "không có tác ý
thì lậu hoặc sẽ sanh và tăng trưởng, và có tác ý thì lậu hoặc có sanh thì nó
cũng bị đoạn diệt", thấy không? Con thấy rõ ràng lời Phật đã
nói mà. Cái đó là những cái lậu hoặc, mà trên thân của chúng ta có cái gì mà
phiền não, đau khổ bệnh tật hay gì đó thì đều gọi chung nó là lậu hoặc. Mà giờ
tác ý nó, thì lậu hoặc nó sẽ không sanh, và nó sẽ không tăng trưởng.
Và bây
giờ chúng ta đang ở trong cái nghiệp của nó, mà cái khối nghiệp, cái lực của
nghiệp nó quá lớn, cho nên chúng ta tác ý nó chưa có nhằm nhò. Nhưng nó đã mài
mòn cái nghiệp đó rồi. Dù chúng ta chưa có cảm nhận được một cái sự mà giảm bớt
đi, nhưng mà nó vẫn mài cái khối nghiệp đó, nó làm cho mòn. Cho đến khi mà cái
khối nghiệp đó nó hoàn toàn, nó đã mòn sạch ra, thì chừng đó chúng ta sẽ không
còn đau bệnh nữa, nó sẽ mài mòn hết.
(52:25) Cho nên Phật pháp rất hay, nhưng cái
niềm tin chúng ta chưa đủ, cho nên chưa bền chặt, chưa bền chí. Vì vậy mà trong
khi con đang ở đây thì cũng có niềm tin, nhưng mà vì chưa có biết cái pháp tu.
Cho nên lúc thì tu hơi thở, lúc thì tu cánh tay, do đó thì hoang mang dao động
không biết cái pháp nào là mang kết quả lợi lạc sớm, mau. Đừng nghĩ là cái kết
quả sớm là tốt. Không phải! Mà tu đúng pháp là tốt.
Còn bệnh
đau mặc mày, tao tu là đuổi mày, mà mày bây giờ không đi thì ngày mai đi, ngày
mai không đi thì ngày mốt phải đi thôi, điều đó là Phật đã xác định cái điều
này. Cho nên phải bền chí, kiên gan và đẩy lui cái bệnh này ra khỏi thân. Thì
như vậy con sẽ làm được tất cả những cái điều này, phải không? Cố gắng, chỉ có
cần ôm cánh tay mà thôi, đừng có ôm pháp khác, đừng có thay đổi hơi thở hoặc là
tu cái này kia.
Còn hôn
trầm, thùy miên, mà giờ chưa hết giờ tu, thì mình đi kinh hành, mình đi pháp
Thân Hành Niệm để cho nó qua thôi. Chứ còn không phải mục đích của nó là đuổi
bệnh đâu, mà để cho nó đừng có hôn trầm, thùy miên trong cái giờ mà còn đang
tu, tránh khỏi sự phi thời. Cho nên mình đi cũng là lợi ích, cũng là cách thức
nhiếp tâm ở trên cái bước đi cho nó quen, để khi mình nhiếp tâm ở trong cánh
tay của mình cho dễ thôi. Nhưng mà cái mục đích của mình là đuổi bệnh.
Cho nên
bị hôn trầm, thùy miên thì mình cũng dùng câu tác ý đuổi bệnh: "Chân trái bước, rồi chân mặt
bước" mỗi chân mình bước thì mình tác ý: "Bệnh thừa hơi này hãy theo chân
trái mà ra" thì mình bước một bước, "Bệnh thừa hơi này phải theo chân
mặt mà ra", thì mình bước chân mặt. Cứ như vậy rồi mình đi
suốt, mà câu tác ý của mình nó luôn luôn nó kèm theo. Thì như vậy nó phá hôn
trầm, thùy miên, mà đuổi bệnh nữa.
Chỉ mình
đi thôi, chứ mình không cần phải đứng lên ngồi xuống như pháp rèn luyện nghị
lực, cũng như cái pháp Thân Hành Niệm phải tác ý từng hành động. Ở đây chúng ta
tác ý theo cái kiểu đuổi bệnh. Nhớ tập trung đuổi bệnh để khi mà cái thân bệnh
của con nó hoàn toàn nó phục hồi, nó hết thì nó sẽ an ổn được.
(54:35) Đó thì Thầy nói như thế này để mấy con
biết, cái phước của chúng ta do sự tu tập. Thì cũng như ở bên nữ thì cô Quảng
Kính đã bị bệnh, Thầy nghe nói là bị bệnh cũng ngặt nghèo. Cho nên Thầy có về,
Thầy khuyên ôm chặt pháp mà vượt qua. Bác sĩ chưa biết mình bệnh gì, thì do đó
người ta sẽ, nếu mình đủ duyên thì có bác sĩ khám bệnh, rồi trị bệnh cho mình.
Mà mình không đủ duyên thì mình cứ ôm pháp mình vượt qua những cái khó khăn của
mình, mình xả thôi. Rồi cái duyên của mình tới thì sẽ có những người bác sĩ
chuyên, giỏi người ta đến, người ta sẽ trị cho mình.
Cũng như
bây giờ thay vì con tác ý cái câu đuổi bệnh, con bền chí rằng con sẽ thấy hết
bệnh, thì không ngờ là nó chuyển cái nghiệp của con. Nó chuyển cái nghiệp của
con rồi. Nhưng cái bệnh của con thì nó còn chứ chưa phải là nó chuyển là nó hết
bệnh. Nhưng mà đùng cái có cái ông bác sĩ nào đến đây, họ nghiên cứu họ tìm
hiểu Phật pháp của mình, thì nghe có một cái người tu sĩ ở đây bệnh thừa hơi
như vậy, ổng nói: "cái
bệnh đó tui biết rồi, cách thức trị bệnh tui biết” thì ông trợ
giúp. Không ngờ đó là cái chuyển nghiệp của con.
Cái cách
thức nó chuyển nghiệp nhiều mà, chứ không phải là một mặt đâu. Nó chuyển cái
thân nghiệp của mình nó cho hết bệnh. Cái duyên mình nó phải tới cái lúc nào
đó, có một vị bác sĩ nào đó, họ sành cái bệnh đó, họ sẽ hết. Cũng như trường
hợp như Thầy vừa về đây, Thầy nghe báo cáo lại, thì Quảng Kính có gặp bác sĩ
nào ở đâu đó, họ đến đây họ trị. Thì Quảng Kính đã giảm rất nhiều và rất nhẹ
nhàng, không có khó khăn.
(56:41) Đó là thuộc về nhân quả, cứ mình ôm
chặt pháp mình tu thì tự nó chuyển rồi. Nó chuyển cho nên vì vậy nó, chớ không
phải là, nó chuyển là tự cái nội lực. Bởi vì Thầy nói, bây giờ đó mình nhiếp
tâm, an trú chưa được, thì làm sao mình chuyển nổi? Mình chuyển bằng cái lòng
tin của mình thôi. Và đồng thời mình cố gắng, mình nhiếp tâm như vậy, thì nó
chuyển cái nhân quả của mình. Nó làm cho một cái người khác đến đây có cái
người đó, chuyên về bệnh đó. Người ta sẽ đến, người ta cho mình thuốc uống.
Mình uống
vô cái nó, từ cái chỗ mà nó nặng thì nó làm giảm đi. Rồi từ cái chỗ giảm đi nó
sẽ hết bệnh. Rồi từ đó mình đi vào, mình tu nó dễ dàng gọi là chuyển nghiệp. Nó
chuyển nghiệp nhiều gốc gách của nó lắm, chứ không phải là chuyển nghiệp có một
cái hướng.
(57:27) Các con cứ suy nghĩ như thế này, Thầy
nói thêm về cái sự chuyển nghiệp cho mấy con thấy. Một người tu mấy con thấy,
mấy con có gia đình, có cha mẹ, có vợ con, mấy con đi tu. Nhưng mà không ngờ
cái sự tu tập của mấy con, nó đã chuyển gia đình của mấy con, mấy con không
biết. Nó chuyển gia đình của mấy con, nó đem lại sự bình an cho gia đình của
mấy con. Đó, cho nên mấy con biết cái nghiệp, thay vì cái nghiệp nó đến với gia
đình mấy con phải thọ lãnh nó mười phần, thì hôm nay nó chuyển năm phần. Nó đem
đến giải quyết cho gia đình mấy con nó nhẹ nhàng đó. Những cái điều mà nó xảy
ra, nó không có quá mười phần như vậy đâu.
Đó là nó
chuyển. Bởi vì cái chùm nhân quả của mình với gia đình nó còn gắn liền với
nhau. Cho nên mình ngồi lại mình bị ái kiết sử nó khởi niệm, đó là nó trói buộc
với nhau trong cái chùm nhân quả. Cho nên khi mấy con tu tập, thì mấy con thực
hành những cái Giới luật, cái Đức hạnh, thiền định nhiếp tâm như vậy, thì nó sẽ
chuyển đi. Nó chuyển đi, làm cho gia đình của mấy con bình an nữa, chứ không
phải riêng cái bản thân của mấy con đâu.
Đó, cho
nên vì vậy mà cái câu tác ý của Phật là cái phương pháp rất thiện. Nó, mục đích
của chúng ta, là làm cho chúng ta cái Đạo Đức, làm chúng ta không làm khổ mình
nữa. Bởi vì Đạo Đức của đạo Phật mà, Đạo Đức Không Làm Khổ Mình, Khổ Người mà.
Mà cái hành động mà mình tu tập như vậy, là hành động đang không làm khổ mình,
tức là cái Đạo Đức, chứ đâu có cái gì. Mà cái Đạo Đức là cái thiện pháp chứ gì?
Mà thiện pháp thì nó phải chuyển ác pháp chứ sao?
(58:43) Mà chuyển ác pháp để cuối cùng chúng ta
giải quyết cho chúng ta hết cái cảm thọ này, hết cái đau khổ này, thì đùng có
ông bác sĩ nào lại: “Ờ
cái bệnh của thầy Phước Tồn tui trị ba bữa là hết”. Không ngờ là
mình đã tu hơn một năm trời, tác ý lia lịa. Hôm nay có ông bác sĩ, ổng cho có
toa thuốc uống cái hết trơn. Thì không phải là mình chuyển nghiệp sao? Chứ đâu
giỏi gì. Tại sao ông đó ở đâu xứ nào mình có biết đâu, mà bây giờ sao ổng ló
mặt ra đây? Hôm rầy từ hôm năm rồi sao ổng không ló ra ông cứu tui? Mà bây giờ
tui tác ý gần chết bây giờ ổng mới ló ra? Nếu mà không tác ý, chưa chắc ổng ló
cái mặt ổng ra đâu. Có phải không?
Con thấy,
đó là cái phương pháp, cái quy luật của Nhân Quả mà. Ở đây làm thiện, mà nó cảm
ứng được tất cả mọi cái để mà nó chuyển nghiệp của mình mà, chứ đâu phải là cái
chuyện thường. Cho nên mấy con bền chí mà tác ý đi, Thầy nói rồi. Nếu mà không
chết thì có bác sĩ đến đây trị. Mà không bác sĩ, ít ra mấy con nhiếp tâm, an
trú được thì bắt đầu khi mà vào cái pháp An Trú được rồi, thì bắt đầu bây giờ
cái bệnh con nè, chưa hết phải không?
Con tác ý
như vậy, con tác ý: "Bệnh
thừa hơi này theo cánh tay mà ra", thì con đưa ra, phải
không? "Cái thân
không bệnh này theo cánh tay mà vào", con bền chí. Nó vẫn thừa
hơi hoài, nó làm cho con rất khó chịu, nhưng mà bền chí tu tập. Nếu mà nó sanh
ra hôn trầm, thùy miên thì con đứng dậy đi kinh hành. Chứ bây giờ thôi hôn
trầm, thùy miên mà cái bệnh này thôi để nằm ngủ giấc cho nó hạ xuống đi, thì
thôi rồi. Cái chuyện đó chắc không chuyển nghiệp rồi. bởi vì nó theo ác pháp
rồi.
Còn bây
giờ đó mình cố gắng, mình cố gắng mình đi trên thiện pháp, cho nên mình chuyển
nghiệp. Bắt đầu nó bị thừa hơi nó sanh ra buồn ngủ rồi. Buồn ngủ coi như lười
biếng ghê gớm lắm, đi là cách nó cũng không chịu nổi đâu. Cho nên vì vậy mà gan
dạ đứng dậy đi, tác ý: "Cái
bệnh thừa hơi này", bây giờ nó căng bụng mình lên, nó đau nhức
nữa chứ. Rồi bắt đầu: "Cho
mày nhức chết bỏ, tao không sợ đâu", tức là mình đi.
Bởi vì
nếu mà mình ngồi lại nó gục, nó ngủ, bây giờ mình đi. Đi cho: "Nếu mày gục, đi cho mày té xuống
mày chết, mày gãy cổ mày cho rồi, ở đó mà tao sợ hả?". Đó mình
cứ đừng có sợ, mình tác ý những cái câu đó làm cho cái ý chí mình dũng mãnh.
Cái mình bước đi. Mình bước đi thì mình tác ý từng cái câu. Mỗi bước đi là mình
đuổi cái căn bệnh của mình, cứ như vậy thôi.
Rồi, nếu
mà sau khi nhiếp tâm kỹ lưỡng, không có niệm rồi, thì con đến cái giai đoạn An
Trú. Mà con đến những giai đoạn An Trú, thì tức là mình tập an trú rồi mình
phải tác ý. Mà bây giờ nó chưa hết bệnh, nhưng mà đến khi mình an trú thì cái
bệnh nó chạy mất rồi, thì rõ ràng là mình đuổi nó chứ sao? Ở đây bây giờ không
cần bác sĩ. Còn cái duyên mình đó, trong cái sự nhiếp tâm đó, thì đó là mình đã
tu tập cái thiện pháp rồi. Cho nên cái pháp nhiếp tâm đó chưa hẳn đã là đuổi
bệnh, đưa tay ra đuổi bệnh, chưa hẳn đâu. Con hiểu không? Chưa hẳn nó đuổi bệnh
đâu.
Vậy mà có
người mà đưa ra, đưa vô vậy mà bệnh nó đi, là tại sao vậy? Tại vì người ta hành
động đưa vậy nó là chuyển nghiệp trên cái phương pháp đó nó đi, chứ không phải
là an trú mà đi. Tại nó chuyển ng hiệp nó đi, con hiểu không? Cái nghiệp người
ta đã hết rồi. Cho nên vì vậy đưa ra, đưa vô cái sao nó đi. Tại sao có người
đưa ra, đưa vô mấy cái nó đi? Cái nghiệp của người ta nó mòn gần hết rồi, con
hiểu không?
Còn cái
nghiệp con bây giờ, cái nghiệp con nó phải đau một năm, mà bây giờ đưa tay ra
vô như vầy con biểu đi là đi sao được? Nó chưa chuyển hết. Còn của người ta nó
do cái phước. Rồi đến khi mà cái pháp tu đó, được cái pháp tu, thì nó cộng với
cái phước kia, nó quá nhiều rồi, cái nghiệp nó mòn rồi, nó sắp sửa hết rồi.
(1:01:58) Cái cô này, nó mới nghe dạy cái cổ
nhiếp tâm, cổ tác ý cái tuần lễ sau, “Trời
ơi! Cái bệnh con hết trơn hết trọi, sao mà pháp hay quá!”. Sự thật
ra Thầy biết, nó không phải là pháp hay đâu. Nhưng mà vì cái người này họ đã cộng
biết bao nhiêu cái thiện pháp mà cái nghiệp nó mòn rồi. Cho nên vì vậy mà cái
người nào mà cái nghiệp mòn đó, Thầy dạy cái họ tác ý cái hết liền. Cho nên vì
cái tác ý đó nó hết bệnh, nó không phải là cái pháp tác ý mà cái nghiệp nó đã
chuyển, đã chuyển.
Nó mòn
rồi, cho nên vì vậy mà cái người nào mà cái nghiệp mòn, Thầy dạy cái họ tác ý
cái là hết liền à.
Cho nên
vì cái tác ý đó nó hết bệnh nó không phải là cái pháp tác ý, mà cái nghiệp nó
đã chuyển. Còn cái pháp tác ý mà đuổi bệnh đó thì nó phải an trú rồi nó mới,
bệnh mới lui đi. Cho nên Thầy bảo mấy con an trú rồi thì bây giờ nhức cái đầu
mấy con an trú rồi mấy con tác ý: “An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”, cái
mấy con hít vô thở ra vầy cái đầu nhức nó đi mất. Tại vì con an trú được ở
trong hơi thở con quen rồi, con tác ý cái bắt đầu nó mát lạnh như, như sư gì
Tịnh đó quên rồi?
Thì rõ
ràng người ta an trú được, người ta tác ý cái người ta vô đó rồi thì bệnh nào
nó còn nữa. Bởi vậy Thầy nói nó an trú là đuổi bệnh, mà bây giờ mình chưa an
trú mình đang nhiếp tâm, mà nhiếp tâm thì nó chuyển bằng cái thiện pháp đó, con
hiểu Thầy muốn nói? Bây giờ mấy con hiểu rồi chứ gì? Chắc chắn mấy con hiểu
rồi.
(1:03:15) Đó, cho nên mấy con thấy rõ ràng là cái
ác pháp, cái cảm thọ vô thường đó, chúng ta chuyển bằng cái thiện pháp và
chuyển bằng sự an trú của nó, rồi chuyển bệnh bằng cái pháp Tứ Thần Túc. Tứ
Thần Túc á, chỉ hét nó một tiếng nó chạy, nó xách gói nó chạy không thấy đít.
Bởi vì thứ này, thứ lực lượng mạnh rồi. Còn cái thứ này, là thứ tầm vông, gạch
nhọn này nó không chạy, con hiểu không?
Cho nên
vì vậy đó phải ráng, ráng tập, chuyên cần ráng tập để chuyển cho hết bệnh, rồi
chúng ta mới vào an trú. Mà nếu nó không hết bệnh con đó, thì nó sẽ gặp cái ông
bác sĩ nào đó, nó cũng lại trị bệnh thì hơi con thì nó cũng dẹp sạch. Bây giờ
tôi hết bệnh rồi thì tôi an trú được chứ sao, con hiểu không? (Dạ, con hiểu -
giọng Tu sinh). Con hiểu rồi thì ráng về tập!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét