435- BỌ CẠP CẮN VÀ RẮN VÀO THẤT Ở
Tu sinh 1: Mô Phật, kính thưa Thầy! Nói về cái pháp môn tu, thì đuổi bệnh này thì con thấy vững lòng tin đó, những cái lúc mà con bị cảm, sổ mũi thì con tu thời gian, trong vòng 15 hoặc 30 phút là nó hết. Thậm chí có bữa con, buổi tối 10 giờ con, bữa đó hơi lạnh con mới mở cái thùng của con ra lấy cái nón. Khi mà cầm cái nón rồi bị con bò cạp nó chích, chích ngay chỗ ngón tay nhức quá chừng, con mới nhiếp tâm và con tác ý. Con mới đặt pháp cái tác ý và nhiếp trên thân hành thì trong vòng hơn nửa tiếng thì cái nhức nó bớt, thì con mới ngủ được. Thì con thấy là qua những cái chuyện đuổi bệnh này có kết quả vậy con rất giữ vững lòng tin.
Trưởng lão: Ừm,
đó là vì cái nghiệp nó ít. Thôi, cố gắng về tập để đuổi bệnh, để mà tập nhiếp
tâm cho được con.
Tu sinh 1: Dạ!
Tu sinh 2: …
(1:05:42) Trưởng lão: Con
bị rắn cắn hả con?
Tu sinh 2: Dạ,
không Thầy.
Trưởng lão: Chớ
ai?
Tu sinh 2: Từ
ngày Thầy dạy con tu cái pháp Thân hành niệm này là, cái loài rắn mà rắn gì mà
màu xanh đọt chuối đó, anh ta vô, anh ta ở ngay trong thất. Mà con mới tác ý,
từ ngày đó đến giờ con mới tác ý có hai lần nhưng mà anh đâu có nghe còn cứ
đến, nhưng mà tinh thần con thì vẫn vững vàng thôi. Vẫn tin ở lời Đức Trưởng
lão dạy là mình là người hiền tu thì thân thiện thôi. Có chuyện gì thì con cứ
vẫn bình thản nhưng mà Thầy dạy con thì cái hiện tượng đó, là hiện tượng gì?
Trưởng lão: À,
con muốn hỏi Thầy cái hiện tượng (Dạ, cái hiện tượng), mà con rắn vào trong
thất con đó, nó ở trong thất con đó. Nó là bạn bè của con chứ gì, nó là người
thân của con chứ gì, đâu có gì đâu mà sợ.
Bởi vì tất
cả những cái điều mình ở đâu là những cái người có mang cái nghiệp chung nhau
cho nên những cái loài vật mà xung quanh mình rắn, rết, bọ cạp này kia đồ đó
đều là nó nằm ở trong cái nghiệp của nhân quả. Đời trước mình cắn xé người ta
thì đời nay rắn, rết nó vô thất mình nó cắn xé mình lại à. Mình trả quả, vì vậy
cho nên vì vậy mình chẳng sợ, mà mình không sợ tức là mình trả cái nhân quả của
mình. Ờ, mình sợ, nó không cắn xé đâu, bởi vì mình sống thiện, nó chuyển nó
không cắn mình.
Cho nên
con rắn vào thất con nó ở, đó là nó có cái duyên nghiệp đời trước với con. Cho
nên vì vậy tại sao những con rắn khác nó không vô ở mà con rắn đó nó ở? Nó có
cái duyên nhân quả với con. Cho nên nó ở mặc nó, mà nếu mà con sợ hãi con đập
nó tức là con tạo cái ác pháp. Cho nên con không đập, không gì hết, không đuổi,
không xua gì hết: “muốn ở
thì ở, muốn đi thì đi, quyền, nhà tao đó chứ còn mày muốn ở thì ở, đi thì đi,
tao không có cần thiết lắm”, do đó mà mình ở. Mà nếu mà con có ngủ
nó xuống cắn cổ con thì cũng không sao, đừng sợ gì hết. Nếu mà nghiệp mà nó cắn
thì nó đeo cổ rắn cắn thì cắn, cắn kệ nó, tao vui vẻ.
(1:07:47) Cho nên vì vậy mà chấp nhận, hiểu được
nhân quả, không sợ một vật gì trên thế gian này hết. Mà mình không làm hại, bởi
vì hiểu được nhân quả thì không làm hại một con vật nào hết. Con bọ cạp nó vô
trong thất mình, kệ nó! Chứ còn Thầy thấy, có người lấy chổi đùa ra, chứ ở đây
lớ quớ lát đạp nó cắn. Không phải, chút nó cũng đi à mấy con, mình không có
duyên nó cắn thì giờ nó đi à. Với vả lại mình thấy nó hay bị cắn mình đau đó
thì luôn lúc nào mắt mình cũng phải để ý đến nó hết, không dám rời. Cho nên nói
chung, đó là lưu ý đến cái đối tượng mà có thể gây ra cho mình đau đớn, mình
không đập, không xua đuổi, không này kia nhưng mình vẫn lưu ý. Đó là Đức Cẩn Thận
mấy con.
Mình
thiếu Đức Cẩn Thận, tức là tại sao có người lại đạp cái con bọ cạp nó cắn mình
liền, hoặc là nó ở đây…
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét