442- QUÁN TÂM
(00:20) Tu sinh Phước Tồn: Con
xin Thầy, Thầy cho phép con, cho con được đảnh lễ.
Trưởng
lão: Ừm.
Tu sinh
Phước Tồn: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Kính thưa
Thầy! Hôm nay con xin phép được qua gặp Thầy để con trình qua vấn đề về tu tập
của con trong thời gian qua. Ngay trong thời gian qua thì con cũng theo lời dạy
của Thầy rồi con đuổi cái bệnh. Về giờ giấc tăng của thân hành thì con tu tập
chỉ có, mỗi lần tu tập chỉ có hai phút mà thôi, nhưng mà vẫn còn có vọng niệm
xen vào. Rồi trong thời gian qua thì con có làm những việc như gửi những đĩa về
cho cô Năm, nhưng mà chưa có xong, thì con còn, chỉ còn cái chép vô nữa là
xong.
Nhưng mà
trong thời gian qua con có cảm nhận được cái trạng thái như thế này, không biết
là có đúng, là trật, đúng thật là trạng thái của cái người tu Tứ Chánh Cần hay
không? Con ngồi xếp bằng lại, thì xin phép Thầy cho con thực hiện để cho Thầy
có thể xem thấy cái tâm của con có được hay không?
Trưởng
lão: Được rồi, được rồi, ừm.
Tu sinh
Phước Tồn: Bình thường thì con tu chỉ trong có hai phút mà thôi,
nhưng mà con xả nghỉ ra. Rồi con đưa cánh tay ra vào con tác ý đuổi bệnh rồi,
sau đó thời gian con nghỉ thì con cũng ngồi với tư thế như thế này. Thì con mới
tác ý: "Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự", thì ngay đây con mới
nhìn cái tâm của con. Và những lúc đó con thấy rõ, cái vừa thấy rõ hơi thở ra
vào, nhưng con cũng không có tập trung vào trong hơi thở, mà chỉ nhìn quan sát
cái tâm mình có khởi niệm hay không mà thôi. Nhưng khi con tập trung nhìn cái,
chỉ nhìn cái tâm của mình thì không thấy khởi niệm nào giờ con xin thực hành.
Trưởng
lão: Ừm, thôi xả đi con, nhìn cái tâm vậy được đó. Đúng là khi
mình tu, mình chỉ nhìn cái tâm của mình để mình thấy coi cái tâm của mình nó có
niệm khởi hay không. Mà do đó nó còn niệm thì mình biết rằng mình quán, mình xả
nó hết niệm thì thôi, có gì đâu. Đó là cách thức mình không có để cái tâm mình
nó ức chế, nó dùng hơi thở nó ức chế. Còn nếu mình tập trung mình gom trong hơi
thở, tức là bị ức chế, nó không có tốt. Nhưng mà nó vẫn biết hơi thở, nó vẫn
nương hơi thở mà nó vẫn quan sát cái tâm.
(04:03) Mình đừng có để cho nó tập trung trong
cái hơi thở không, mà nó có vừa nó biết, nó biết cái hơi thở mà nó cũng vừa
biết cái thân. Cho nên nó đi thành hai phần của nó trong đó rất rõ, nó rõ. Vì
vậy cho nên cái tâm đó nó mới yên lặng được. Bởi vì cái hơi thở của mình trong
khi mình im lặng đó, thì cái hơi thở của mình nó rõ ràng lắm, nó rõ ràng lắm.
Cho nên
nếu mình cứ tập trung trong hơi thở thì mình bị ức chế. Cho nên vì vậy mình cứ
quan sát cái thân của mình, cái tâm của mình coi thử cái cảm thọ nó có không.
Nó không có hoàn toàn yên lặng, cái tâm của mình coi có niệm không, hay do cái
sự quan sát cái tâm nó làm chia bớt cái sự tập trung. Con hiểu chỗ đó không?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ mô Phật.
Trưởng
lão: Cho nên nói đó là mình nhìn cái tâm của mình. Nhưng mà nó
vẫn biết hơi thở chứ không phải nhìn cái tâm mà nó không biết hơi thở.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ nó biết rất rõ thưa Thầy.
Trưởng
lão: Ừm, cho nên nó nhẹ nhàng hơn, nó nhẹ mà nó không gom lại
thì cái tu đúng chứ không có sai, tập trung mình tu như vậy đúng, cố gắng tập,
tập lần lượt.
Còn cái
vấn đề mà bệnh đau đó thì phải Như Lý Tác Ý để đuổi bệnh rồi. "Có Như Lý Tác Ý thì lậu hoặc chưa
sanh nó vẫn không sanh, mà đã sanh thì nó bị diệt", như
lời đức Phật dạy. Cho nên bền chí ôm chặt để cho nó đẩy lui cái bệnh khổ ở trên
thân của mình. Cái bệnh của mình là cái nghiệp rồi, mà nó đẩy được rồi thì mình
bình an, mình mạnh khỏe mình tu tập nó mới đi sâu được, chứ không khéo cái cảm
thọ nó làm cản đường.
Mình đi
vào cái chỗ Tứ Niệm Xứ thì phải luôn luôn nó bất động, nó thanh thản, an lạc.
Mà nếu nó không an lạc, cái thân không an lạc thì vô Tứ Niệm Xứ không được, nó
còn cảm thọ thì vô Tứ Niệm Xứ không được. Tứ Niệm Xứ thì hoàn toàn nó bất động,
nó thanh thản, an lạc, vô sự. Bởi vì cái chân lý nó nằm ở trên Tứ Niệm Xứ.
Còn cái
Tứ Chánh Cần là chúng ta tập, tập như vậy thôi, chứ sự thật ra chúng ta chưa có
giữ gìn được cái chân lý. Nó bị cái niệm, rồi bị hôn trầm, rồi nó bị cái cảm
thọ, cho nên nó bị đánh mất, nó làm cho chúng ta, nó không có giữ gìn được cái
chân lý của nó- "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Để có cảm thọ, thì
cái coi như là nó phân tâm rồi, nó không có còn thanh thản được đâu. Mà nó có
niệm nó cũng không có thanh thản được.
Cho nên ở
Tứ Chánh Cần thì cứ xả, cứ quán xả, tác ý quán xả, tác ý quán xả … có vậy,
riết rồi nó thưa dần dần, dần dần. Nhất là mình ngồi, mình biết cách mình nhìn
tâm mình để xem nó, cái sức tỉnh nó mới có. Còn mình không có nhìn tâm mình thì
mình bị trụ, bị trụ chỗ nào cũng nguy hiểm, mang bệnh. Cho nên tu như vậy nó
đúng, nó không có sai đâu con, ráng tập. Theo Thầy thấy mình bền chí một thời
gian nữa, để cho con vượt qua.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét