445- QUÁN THỌ
(17:06) Tu sinh Phước Tồn: Dạ
kính thưa Thầy, mà trong trường hợp mà con đuổi đẩy lui bệnh, như vậy con có
nên là con vừa đuổi bệnh theo pháp tác ý. Bây giờ có cần phải đuổi bệnh theo
tác ý nhất tâm như từng phút hay không? Hay là trong cái việc kéo dài nửa tiếng
liên tục đó Thầy?
Trưởng
lão: Coi như là con bắt đầu từ một phút lên hai phút, ba phút,
năm phút từ từ tăng lên. Thấy cái bệnh của mình nó dịu lần, dịu lần thì mình
tăng lên. Còn nó phản ứng mạnh quá thì mình ít lại, mình xả ra. Tại vì mình tu
từng phút con, nhiếp tâm từng phút ở trong cái cách thức đuổi bệnh.
Mà cái
bệnh của mình, thí dụ như bây giờ con tu một phút mà nó bị, cái bệnh thừa hơi
nó tăng lên quá, nó làm cho con rất khó chịu. Thì con xả ra nghỉ, rồi tập nữa,
tập nữa, từ từ rồi mình tăng dần lên. Từ một phút mình thấy nó được rồi mình
tăng lên, tăng lên, tăng lên.
Chứ không
phải là nó dứt bệnh đâu, nó còn bệnh chứ không phải. Nhưng mà nó không có làm
cho mình quá khổ, rồi mình tăng dần, tăng dần, tăng dần. Lần lượt rồi nó lui
dần, lui dần, mình tăng lên cho suốt ba mươi phút. Chứ giờ đưa ba mươi phút nó
đánh con, con chịu không nổi đâu, không nổi, ít ít.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ, có nghĩa là ở đây con hiểu là con phải tăng dần theo
cái cảm thọ của con hả Thầy? Chứ không phải theo cái vọng tưởng.
Trưởng
lão: Theo cảm thọ của con thôi, không phải theo vọng tưởng đâu.
Cái cảm thọ nó là một vọng tưởng đó con, một cái vọng, mà vọng của thân đó, tức
là một lậu hoặc của thân. Còn cái niệm vọng ở trong đầu của con mà khởi nghĩ
cái này kia, đó là cái lậu hoặc của tâm, còn cái này lậu hoặc của thân.
Nhớ mà
đức Phật nói: "Có
Như Lý Tác Ý thì lậu hoặc chưa sanh thì không sanh mà đã sanh thì bị diệt".
Bây giờ khởi niệm ra mà con tác ý thì cái niệm đó vẫn bị diệt. Mà cái thân đau
thì con cũng tác ý, cái thân cũng sẽ không đau. Cái mục đích đó là cái mục đích
của pháp Như Lý Tác Ý rồi.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ, con kính thưa Thầy. Như thay vì con, con cũng tu tập,
hiện tại bây giờ con cảm thấy rằng nếu mà con nhìn cái tâm như vậy. Thì nếu mà
con quan sát nhìn kỹ lưỡng thì con thấy, cảm thấy dường như cái vọng niệm nó
không có khởi lên được đúng không Thầy?
(19:15) Trưởng
lão: Đúng rồi. Bởi vì mình nhìn nó đó, để cho cái tâm mình
nó, nó luôn luôn mình thấy rõ ràng cái tâm mình, thì nó lại ít niệm. Tại mình
nhìn nó thôi.
Mình quán
tâm đó, khi mình nhìn cái tâm đó. Thay vì mình quán thân, mà mình nhìn, mình
quán tâm. Mà mình quán thân là cũng như bây giờ cái thân thọ của con nó đau chỗ
nào mà con nhìn chỗ đó nó cũng hết đó, nó cũng hết đó chứ không phải không. Bởi
vì nó quán thọ, cái nhìn của mình là cái lực của ý thức rồi.
Mình nhìn
chăm chăm nó: "Tao
cho mày chết, tao nhìn chăm chăm mày coi mày đau tới mức độ nào". Rồi
mình cứ lắng nghe cái đau của nó mà bệnh nó tan, nó cũng hết, con gọi là quán
thọ.
Còn quán
tâm đó con nhìn cái tâm mình coi có niệm hay không, thì cái niệm nó không khởi,
con gọi quán tâm.
Tu sinh
Phước Tồn: Mà khi mà con xét thấy thì con thấy, nếu con nhìn cái tâm
con lại nó tỉnh táo hơn.
Trưởng
lão: Đúng rồi, lẽ đương nhiên là nhìn cái tâm thì cái tâm mình
nó phải tỉnh. Chứ con nhìn tâm mà nó chạy trốn đâu khỏi, nó tỉnh. Tại vì con
nhìn cái hơi thở mà nó dễ bị, nó không được tỉnh táo, nó bị vọng nó khởi ra
cũng dễ hơn là cái nhìn cái tâm con.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ, vậy con nghĩ rằng cái việc nhìn cái tâm này là nếu mà
giữ cái tâm, nhìn cái tâm mà cái thời gian nó kéo dài ra nửa tiếng mà nó không
có niệm nào thì đó là con đã tu xong cái phần thứ nhất là đó là phần nhiếp tâm.
Trưởng
lão: Ừm, cái đó là phần nhiếp tâm đó con, mình nhiếp tâm rồi.
Rồi phần
an trú, an trú là mình tác ý cho cái trạng thái an và cái sự hoan hỷ ở trên cái
phương pháp đó nó hiện ra cái tướng an thật. Chứ không phải mình nghe thấy nó
ngồi yên ổn, không có đau, không nhức, không tê là an, không phải, mà nó có cái
tướng trạng an.
Mình lọt
trong vòng đó rồi là nó an, nó có cái vòng đó. Nó an thật an nó kéo dài suốt ba
mươi phút mà con xả ra nó còn an lắm, nó không có hết đâu. Phải tác ý, phải xả
cho nó trở về bình thường nó mới hết. Con tác ý con xả, rồi con đứng dậy con đi
kinh hành một hơi, thì cái trạng thái mà an đó nó mới rớt mất hết. Chứ không nó
đeo con, nó đeo con đi tới đâu nó dính vô, dính vô, dính vô.
(21:23) Cho nên vì vậy mà khi mà mình có được
an trú rồi đó, thì bệnh nó khó phát triển lắm, nó khó tăng lắm. Nhưng mà mình
tập dần nhiếp tâm cho được. Khi mình nhiếp tâm được con nhìn cái tâm mà con
nhiếp được rồi, thì coi như là con sẽ an trú cái thân. Thì con tập an trú cái
thân thì quán thân con an trú rồi, cái thân nó sẽ an. Thì có gì nhìn cái thân
an ổn thì coi thử coi thân có đau nhức chỗ nào không. Thấy nó an thì bắt đầu nó
an thật sự thì nó hết, nó đau thì nó phải hết đau, bởi vì nhìn nó mà.
Tu sinh
Phước Tồn: Nhìn ngay cái chỗ đau?
Trưởng
lão: Nhìn ngay cái chỗ đau. Thí dụ cái đầu gối nhức là cứ nhìn
ngay chỗ đầu gối nhức, cái đầu nhức thì cứ lắng cái đầu, nhìn cái đầu nhức. Cái
chỗ nào nhức đau là ngay nhìn chỗ đó thôi. Thành ra cái sức lực mà tập trung
nhìn đó, làm như mình thôi miên nó sao đó, nó hết.
Tu sinh
Phước Tồn: Vậy lúc đó mình nhìn nó có tác ý đuổi nó đi không?
Trưởng
lão: À coi như là mình vào đó mình tác ý rồi mình nhìn nó. Mình
nhìn nó một hơi, sợ cái sức tỉnh của mình nó quên đi đó, mình tác ý để cho nó
nhớ nó nhìn nữa. Nó tiếp tục nó nhìn để nó kéo dài cái thời gian ra. Còn mình
không tác ý một hơi cái nó đi lảng chỗ khác, nó không chịu nhìn chỗ đó lâu đâu.
Còn mình tác ý, cũng như nhắc là: "Mày
nhớ mày nhìn nó nhe, chứ mày đừng có quên đó". Chứ hơi
cái, làm biếng cái, nó đi chơi, nó đi chơi ra ngoài, nó không chịu nhìn vô
trong, cái tâm nó lười biếng lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét