444- NHẬN RA VÀ BẢO VỆ CHÂN LÝ
(11:02) Bởi
vì sau khi mà tu mà đuổi bệnh xong rồi đó, thì con trở về tu Tứ Chánh Cần rồi-Ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng
trưởng thiện.
Sanh
thiện là làm sao mà cho cái ‘tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự’ đó nó hiện tiền, gọi
là sanh.
Rồi kéo
dài cái thời gian đó gọi là tăng trưởng, tăng trưởng cái tâm đó chứ không có
cái thiện nào khác hết.
Chứ không
có cái thiện mà nghĩ: "Giờ
tôi phải đi thuyết giảng, hay hoặc là tôi đi làm từ thiện, hay giúp đỡ người
này, người kia", cái thiện đó là còn thiện còn ác. Còn
cái thiện này là toàn thiện, cho nên vì vậy mà tăng trưởng cái thiện này, chứ
không phải là tăng trưởng các cái thiện kia. Phải hiểu cái đạo Phật nó có cái
mục đích, cái mục đích rõ ràng.
Cái thiện
của đạo Phật là cái ‘tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự’, đó là cái thiện, mà tăng
trưởng cái đó, giữ gìn bảo vệ cái đó. Còn tất cả các niệm dù thiện, hay ác, dù
là mình làm cho người khác vui, cái thiện nhưng mà có sự phóng dật ra thì nó
không đúng.
Bởi vì
đức Phật đã xác định: "Ta
thành Chánh Giác là nhờ tâm không phóng dật". Mà mình
phóng dật đi làm từ thiện thì coi như là sai. Còn cái ‘tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự’ thì nó không phóng dật ở đâu hết. Con thấy xác định
được cái đó nó cụ thể rõ ràng mà, cái chân lý, cái mục đích của đạo Phật để mà
chúng ta đạt được sự giải thoát.
Cho nên
khi biết rồi chúng ta biết con đường đúng đắn là như vậy, thì một ngày nào đó
chúng ta sẽ đạt được. Mà đạt được thì cái ‘tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự’ chúng
ta sẽ từ giờ này đến giờ khác nó luôn, nó sống, nó không còn một niệm, không
còn hôn trầm, thùy miên thì chứng đạo chứ có cái gì đâu.
Mà vậy mà
nói thì dễ vậy, chứ mà muốn kéo được dài thời gian đó thì không phải dễ. Sống
được với nó không phải dễ con, mình phải tập luyện hết sức. Mà vả lại thì con
lại có cái nghiệp bệnh nữa là một cái ngặt nghèo. Nó không chết mà nó cứ, cái
bệnh thừa hơi con nó cũng làm chướng ngại cho sự tu tập.
Còn người
ta có cái thân không bệnh người ta khỏe lắm, người ta ngồi nghe nó thoải mái,
nó dễ chịu. Có niệm thì người ta xả, không niệm thì thôi hoặc là người ta hít
thở, người ta nhiếp tâm theo cái phương pháp Như Lý Tác Ý. Người ta tác ý từng
hơi thở người ta nhiếp vô, thì mấy người đó cái nghiệp người ta nhẹ, người ta
tu nó dễ.
(13:06) Cho nên quý thầy mà ở trong đó Thầy dạy
mà nhiếp tâm và an trú được rồi đó, trong ba mươi phút rồi thì trở qua Tứ Chánh
Cần xả cho rốt ráo. Chứ mà còn đi nói chuyện đầu này, đầu kia là quý thầy, Thầy
không bao giờ Thầy cho qua đây đâu. Tại vì mà Thầy ngồi quan sát mà thấy quý
thầy mà đi nói chuyện rồi thì quý thầy, Thầy biết còn phóng dật rồi thì thôi
khỏi nữa rồi.
Còn mà tu
không nói chuyện ai hết đó, bây giờ nhiếp tâm, an trú trong cái giờ đó mình
nhiếp tâm, an trú được rồi chứ gì? Nhưng mà xả qua cái giờ đó rồi thì coi như
là ngồi đó mà xả cái tâm, chứ mà đi ra nói chuyện rồi phóng dật, không phòng
hộ. Hoặc là nghe người ta đi ngoài sàn sạt, coi ai đi cái ngó lên như vậy là
người đó cũng chưa được, phóng dật cái đó không được đâu.
Nghe
tiếng người ta nói mình lắng nghe coi người ta nói gì đó thì mấy người, ngồi
trong thất mà nghe người ta ở ngoài thì cái người này cũng phóng dật rồi. Mặc
dù là không nói chuyện mà cũng đã phóng tâm rồi.
Bây giờ
một con chim nó bay, nó đậu cái soạt, ở đây chúng ta cũng nhìn ngó coi con chim
ó, hay con chim gì đó thì coi cũng bị phóng dật nữa, chứ đừng nói chi là tiếng
người. Tất cả những cái này đều là phải phòng hộ hết tất cả như là, cũng như là
cái vọng tưởng ở trong tâm của mình.
Một con
rắn, hay một con nhái, một con cóc rồi cắn ở ngoài đó. Thì trong khi chúng ta
mới tu thì chúng ta còn đuổi còn được, chứ khi tu: "Đây là nhân quả tâm quay vô không
phóng dật". Trói buộc liền tức khắc, không cho phóng ra
để chúng ta đạt được cái ‘tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự’. Chứ phóng dật thì nó
mất sự bất động, nó động rồi, nó không còn, phóng dật.
Sắp tới
đây mà con thấy không phải tu nội cái niệm vọng tưởng ở trong tâm của mình đâu,
mà còn tu tất cả các âm thanh, sắc tướng bên ngoài. Thấy cái cây ớt kia mà nó
khởi niệm lên trái đỏ quá thì coi chừng, trật rồi đó, phóng dật ra ngoài rồi
đó.
Tới đây
mấy con sẽ thấy là Thầy dạy tới rồi mấy con sẽ thấy. Nó càng lúc nó đi đến cái
chỗ mà phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý là rất chặt chịa, không để cho nó
phóng dật ra ngoài. Có mắt thấy chứ không phải không thấy, nhưng mà không ở
trong cái ý thức không có khởi ra cái niệm đó đâu, ôm chặt nó phải thanh tịnh.
(15:09) Cũng như là con ngồi mà con tu, con
nhìn cái tâm có vọng thì khởi, nhưng mà ngoài kia mà nó có cái tiếng động gì mà
bắt buộc con phải phóng ra thì con cũng sai rồi. Nó y như là cái niệm vọng của
con vậy, cái âm thanh đó nó làm cho con khởi cái tâm của con thì con cũng là
vọng tưởng rồi. Cho nên tới rốt ráo mà tới chừng cuối cùng ngồi nó bất động
không có, đã nói ‘tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự’ là ở ngoài không có làm
động được.
Tâm thì
thanh thản, thân thì an lạc và hoàn toàn vô sự, thì con nghe ‘bất động, thanh thản, an lạc, vô sự’.
Bất động là chỉ cho xung quanh các pháp bên ngoài- mắt, tai, mũi, miệng, thân,
ý, tức là sáu trần: sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp- tất cả các cái trần, các
cái pháp trần này tác động vô mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý coi như là hoàn
toàn tâm mình không phóng ra, dứt ra hết đó là mới thành công.
Nó không
có dễ, nhưng mà nó dễ tại biết là nó dễ, không lôi mình được thì dễ. Chứ mà
Thầy thấy quý thầy tu thì cũng khá khá, nhiếp tâm cũng được đó, nhưng mà Thầy
thấy còn đi tới, đi lui nói chuyện, thì không được. Mấy con tưởng là Thầy ở đây
chứ Thầy biết ở trong đó. Người nào mà sống trọn vẹn độc cư Thầy biết người đó
không chơi ai với hết, không nói chuyện với ai. Ai nói gì thì nói, đóng cửa kín
lại không có chơi gì hết. Nếu mà mình gần gần nhau thì đóng cửa, không có đi
ra, đi ra gặp nói bậy bạ.
Rồi từ đó
ở ngoài người ta làm cái gì thì ở trong này giữ cái tâm của mình không cho
phóng ra. Ta làm gì làm chẳng lưu ý tới, chỉ có luôn luôn với cái ‘tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự’. Có như vậy thì cái con đường tu mau chứng đạo không bao
lâu. Thầy đưa qua bên đây ở gần Thầy thời gian là chứng đạo, còn phóng dật thì
không chứng đạt. Qua bên đây mà còn giữ cái tâm mình mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý, nghe cô Út làm cái rột để cơm đó, cái bắt đầu ngó ra coi. Coi như thế
nào đó thì coi như là bị động lắm rồi, không được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét