447- VIẾT THƯ KHUYÊN GIA ĐÌNH ĂN CHAY
(30:00) Tu sinh Phước Tồn: Dạ,
về việc như đây là có phải cái công việc này con có nên làm hay không? Như
trong thời gian qua thì ở gia đình con có gọi điện lên báo tin là đứa em con nó
lập gia đình. Lúc trước đứa em trai này nó cũng ở trong chùa chung với con, rồi
sau này bây giờ này nó mới lập gia đình thôi. Thì con có khởi nghĩ là viết thư
về khuyên mấy đứa em nó. Hai đứa nó phải như là trước kia là nó ăn chay, bây
giờ rẽ sang mặn rồi. Thì thấy con chỉ viết cái lời, vài lời để khuyên nó ăn
chay trở lại như ngày nào.
Trưởng
lão: Thôi có lập gia đình thì cũng nên ăn chay. Bởi vì đem
chúng sanh mà nuôi thân mạng của mình thì cái tội nó rất lớn. Mình sống không
có đạo đức, trong cái đạo đức bình đẳng của sự sống với nhau, tại sao mình nỡ
ăn thịt chúng sanh? Con cũng nên viết một vời lời, bởi vì cái sự sống của chúng
sanh với cái sự sống của mình nó bình đẳng với nhau. Tại sao mình biết thương
mình mà không biết thương sự sống của chúng sanh?
Mình
khuyên các em lỡ mà đã lập gia đình thì thôi, đó là cái nghiệp phải trả chứ
mình biết làm sao đây? Chứ bước thêm một bước mà từ cái tuổi mà chưa có gia
đình, mà bước ra có gia đình là đã mang cái ách vào trong cổ rồi đó. Cũng như
con trâu mà mang cái ách là thêm cái khổ rồi, chứ không có phải là còn con nghé
nữa đâu, phải nhớ kỹ cái điều đó.
Rồi từ
cái khổ đó nó sẽ đi đến những cái ác pháp, mà mình phải nuôi dưỡng cái gia đình
của mình, thì bao giờ mình cũng phải trên ác pháp nữa rồi. Rồi từ cái ác pháp
nó sẽ đưa đến cái vấn đề này đến vấn đề khác, rồi đây mấy em sẽ thấy khổ, khổ
lắm. Nhất là con đường mà giữa chồng với vợ là con đường đó là con đường tái
sanh luân hồi.
Tu sinh
Phước Tồn: Bây giờ thì hai đứa coi như là đã thành vợ chồng rồi, đã
có mang thai trước khi hôn nhân nữa. Như vậy thì thế mà, con thấy nếu mà, nếu
không giữ cái trường chay này, thì sẽ dẫn đến biết bao nhiêu cái khổ đau nhiều
khác nữa.
(32:12) Trưởng
lão: Biết bao nhiêu sinh mệnh chúng sanh, rồi biết bao
nhiêu cái bệnh tật phải trả, chứ đâu phải ăn thịt chúng sanh mà bình yên đâu.
Hễ càng ăn thịt chúng sanh thì bệnh tật nó càng nhiều, rồi tai họa nó xảy đến
cho gia đình nữa. Nó không riêng gì hai đứa này mà nó còn cha mẹ hay hoặc này
kia nọ, chị em nữa. Nó làm cho đủ cách để mình lo lắng, buồn phiền, sợ hãi, đủ
cách lo. Cho nên không có thể, không có bình yên đâu, Thầy nói không bình yên
đâu, khó lắm tại vì họ không hiểu.
(32:44) Rồi nghe nói về cái tâm sắc dục là
người ta quá rợn gáy rồi. Con đường tái sanh luân hồi, con đường đau khổ đó,
con đường tiếp tục mà đau khổ. Cái quy luật của nhân quả nó xúi người ta đi vào
con đường đó, cái tâm ái dục, cái tâm sắc dục. Cái người tu rồi người ta sợ
lắm, người ta nghe cái tâm sắc dục là người ta sợ lắm. Mà cái người đời thấy,
nam thì thấy nữ thì thích, mà nữ thấy nam là thích, là coi chừng đó. Cái chuyện
đó là cái chuyện mà chết mấy người đó, cái chuyện mà khổ đau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét