448- CHỈ TRI KIẾN HIỂU BIẾT MỚI THẮNG
ĐƯỢC TÂM SẮC DỤC
Tu sinh Phước Tồn: Dạ
kính thưa Thầy, còn về cái việc sắc dục như trong thời gian qua con có một cái
kinh nghiệm như thế này, không biết là có đúng hay không? Hễ thường nếu mà cái
tâm mình còn ham thích sắc dục, thì ngay cả những cái loài động vật mà, khi
thấy hai con cuốn chiếu mà nó quấn với nhau mà nó giao hợp với nhau như vậy.
Thì cái tâm mình cũng vẫn khởi lên để mà suy nghĩ đến cái việc của nó làm cũng
ưa thích.
Thì con
mới quán xét ngược trở lại và mỗi khi nó, tâm con nó khởi nghĩ lên như vậy, thì
bắt đầu con mới tác ý ngược lại. Nếu mà thấy hai con vật nó có cái ý hành động
đó thì mình phải cản ngăn nó ngay liền. Coi như là không cho hai con nó kết hợp
với nhau. Như vậy thì ngay cái tâm niệm đó, con cảm thấy như là cái sự mà tâm
sắc dục của con nó rơi xuống hết rồi.
Trưởng
lão: Nó dễ lắm con. Trời! Nó dễ lắm. Thầy sợ lắm, Thầy tu rồi
Thầy sợ cái này lắm. Thầy sợ cái tuổi trẻ của mấy con, cái người già cũng chưa
chắc đã là tốt, nó ghê lắm. Mà con đường sanh tử luân hồi là tại chỗ đó, con
đường đau khổ nó mở cửa cũng tại chỗ đó không có chỗ nào khác hết đó. Dụ dỗ
người ta đi vào con đường đó hết, cho nên không có người nào mà thoát ra.
(34:30) Đức Phật dạy cách thức quán bất tịnh,
mà quán bất tịnh đối với nó nhằm nhò gì, khi mà nó, dục thì nó có nhằm nhò gì
đâu. Quán anh chị em ruột thịt mình cũng chẳng nhằm nhò gì hết. Thật sự ra,
Thầy nói thật sự ra chỉ có sức định, sức định mới làm chủ nổi nó chứ không có
sức định tĩnh, trời đất ơi! Nó mạnh quá.
Bởi vì
cái sức của nó, cái sức nó cám dỗ nó mạnh lắm, nó mạnh ghê gớm lắm, nó cái sức
lực của nó mạnh lắm. Mà cái người có sức định tĩnh rồi mới chịu nổi. Cho nên
mấy con tập, tập an trú cho được, khi đó mới nhắc một câu an trú liền tức khắc
ở trong ‘tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự’ thì nó mới thanh thản lại được
liền. Chứ còn không an trú được, nó cứ lẩn quẩn hoài nó không chịu xả. Khó lắm
mấy con, chứ không phải dễ đâu.
Cho nên
vì vậy mà Thầy nói sau này nó phải có, phải có những cái bộ sách mà dạy về cái
này để làm cho cái tri kiến, cái sự hiểu biết cho mấy con thông suốt. Nắm được
cái này để thấy được cái hình ảnh đau khổ này cho tận tường của nó ra, khổ như
thế nào, thế nào. Để thấy rằng con đường đi vào cái con đường mà chồng vợ, con
đường mà trai gái này, nó sẽ đưa đi đến cái chỗ khổ như thế nào. Để làm cho
người ta phải thấy nó cụ thể thực tế chứ nó không có hạnh phúc đâu.
Thầy sẽ
viết ra bằng những cái hiểu biết của mình, để đưa cho người ta nhận xét qua cái
này. Nó chỉ có cái tri kiến hiểu biết nó mới thắng được nó dễ, chứ còn mình
không hiểu biết, nó lôi mình mê man, mình không có hiểu đâu. Nhưng mà sự thật
ra có cái gì thì cũng tại nó hết. Con người ta ngu si thiệt chứ không phải chơi
đâu. Bởi vì mình sanh ra ở trong từ cái sắc dục của cha mẹ, của nhiều kiếp rồi.
Cho nên cái tâm đó nó mạnh quá, nó quá mạnh, chứ nó không có cái gì gọi là hạnh
phúc, nó vậy đó.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ mô Phật. Việc con hỏi thì con đã hỏi xong.
(36:28) Trưởng
lão: Rồi, vậy con về.
Tu sinh
Phước Tồn: Thì con xin thành kính con đội ơn Thầy và con xin hỏi là
cái, trước hôm thứ năm tuần rồi con có gửi Thầy một cái bức thư. Để hỏi về việc
Trưởng
lão: Như cái ổ đĩa đó phải không con?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ, không cái bức thư, cái đó sau này Thầy. Bức thư trước
thì nói về cái việc bác Minh Điền nhờ con chụp hình Thầy đó. Trong đó, cái bức
thư đó có cái USB nó nhỏ.
Trưởng
lão: Thấy USB.
Tu sinh
Phước Tồn: Thầy có thấy hay không?
Trưởng
lão: Có, có thấy, Thầy có để đó. Nhưng mà Minh Điền có chụp
hình Thầy rồi.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ.
Trưởng
lão: Có rồi.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ, rồi con xin hỏi một tiếng nữa, con sợ Thầy, cái USB nó
nhỏ quá rồi Thầy quên nó, không để ý thành thử rồi sợ đốt cháy, rồi đốt cháy
nó, rất khổ.
Trưởng
lão: Vậy bữa nào rồi Thầy viết, rồi Thầy có Minh Điền mới, vừa
rồi hồi hôm qua …(37:17)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét