450- TỨ CHÁNH CẦN- TĂNG TRƯỞNG THIỆN
(00:00) Tu
sinh: Chúng con kính chào Thầy!
Trưởng
lão: Mấy con ngồi xuống mấy con.
Ở đây là
cái ghi lại những công phu tu tập của mấy con. Thầy sẽ về, Thầy xét qua những
cái lời mấy con ghi ở trong này, để xét qua cái cách thức tu tập của mấy con ở
cái mức độ nào? Cái pháp nào? Rồi Thầy sẽ viết bức thơ Thầy trả lời.
Người nào
được thì Thầy sẽ đến thăm mấy con, rồi Thầy sẽ kiểm tra lại, rồi Thầy sẽ rút
mấy con vào sống để tu Tứ Niệm Xứ, để được gần bên Thầy, bắt đầu mình tu tập
Định mấy con. Còn người nào chưa được thì phải cố gắng, cố gắng xả tâm thêm!
Bởi vì nó rất là quan trọng trong vấn đề xả tâm!
Bởi vì tu
Tứ Chánh Cần cái mục đích của nó là nó “ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện”.
Nhưng cái niệm thiện nào mà tăng trưởng? Như Thầy đã nói đó là cái niệm
thiện “Tâm Bất Động,
Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự”. Đó là cái niệm thiện cần phải tăng
nó ra, cần phải tăng trưởng nó lên. Tăng trưởng tức là kéo dài cái thời gian
đó, đó là tăng trưởng cái niệm thiện mà tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự.
Chứ còn
tất cả những cái niệm thiện khác nó nằm ở trong cái nhân quả có thiện có ác, có
thiện có ác ở trong đó hết. Cho nên tất cả những cái niệm đó dù là thiện, chúng
ta cũng phải ngăn diệt! Chỉ có cái niệm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là
cái niệm đó phải bảo vệ giữ gìn, đừng để mất!
Mà nó
không mất thì trong ý các con nó không bao giờ có một niệm nào xen được vào
trong đó hết, thì đó là mấy con thành tựu được cái giai đoạn của Tứ Chánh Cần!
Mà thành
tựu được cái giai đoạn Tứ Chánh Cần rồi thì mấy con bắt đầu qua giai đoạn Tứ
Niệm Xứ. Giai đoạn Tứ Niệm Xứ là trong đầu của mấy con không có niệm, không có
hôn trầm, thuỳ miên. Ngồi lại một tiếng, hai tiếng đồng hồ thân an tịnh, nó
không có đau nhức, không có mỏi mệt, không có tê thì chúng ta mới vào Tứ Niệm
Xứ. Còn đau nhức, tê tức là thân chúng ta chưa an! Đó thì mấy con phải lượng ý
cho nó rõ ràng.
(02:01) Mà nhớ rõ đức Phật đã dạy chúng ta một
cái Pháp rất là tuyệt vời: “Có
như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh,và đã sanh thì bị diệt.” Lậu
hoặc nó có hai phần:
Một phần
là cái tâm, tâm lo nghĩ điều này thế kia, đó là lậu hoặc. Tâm giận hờn, thương
ghét là lậu hoặc.
Còn thân
thì đau nhức chỗ này đau nhức chỗ kia, tê chỗ nọ là lậu hoặc của thân. Lậu hoặc
là cái đau khổ, cái danh từ ở trong kinh nói lậu hoặc. Chứ sự thật ra những cái
gì mà làm cho chúng ta đau khổ ở trên thân, tâm của chúng ta đó là lậu hoặc.
Cho nên vô lậu là không còn đau khổ, chứ có gì đâu!
Mà chứng
quả A La Hán là chứng quả không còn đau khổ. Chữ A La Hán thì nghe coi như là
một bậc gì vĩ đại lắm. Nhưng mà sự thật ra cái trạng thái mà thân tâm chúng ta
không có đau khổ, không có phiền não gì trong đó, đó là quả A La Hán. Quá là dễ
dàng, đâu có khó khăn gì đâu!
Cho nên
nghe nói quả A La Hán, cái bậc A La Hán ai cũng nghe nói ghê gớm lắm. Thần
thông phép tắc, độn thổ, tàng hình, bay trên trời, chui xuống đất. Tất cả mọi
cái gì cũng làm được hết là quả A La Hán. Quả A La Hán đó thì quả A La Hán của
ngoại đạo.
Còn của
đạo Phật thì A La Hán không có như vậy, mà chỉ có “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự” , hoàn toàn vô lậu, không còn đau khổ!
Bởi vì
mục đích của đạo Phật ra đời là nhắm vào bốn sự đau khổ của con người- sanh,
già, bệnh, chết. Làm chủ được bốn cái sự đau khổ này thôi, chúng ta không luyện
thần thông, phép tắc gì cả. Có chúng ta cũng không xài, chúng ta đâu phải là
con người đi làm trò ảo thuật để gạt thiên hạ sao?! Cho nên bây giờ có Tứ Thần
Túc, có Tam Minh, chúng ta cũng không thị hiện ba cái điều trò trống ảo thuật này
với ai hết. Chúng ta chỉ biết làm sao mà làm chủ được sự sống chết của chúng
ta, đó là cái mục đích nhất cho đời tu hành!
Nhưng
Thầy nghĩ rằng mấy con nỗ lực, mấy con sẽ sắp tới nơi, không còn xa. Bị vì cái
lậu hoặc mấy con đã thấy mà, cái gì mà làm cho tâm buồn phiền, đau khổ đó là
lậu hoặc. Còn ham muốn cái này, còn ham muốn cái kia, ngồi đây mà thèm ăn cái
gì, bữa nay sao không có đậu phộng, ăn cơm không ngon, đó là lậu hoặc chứ gì?
Các con thấy từ cái nhỏ mọn thôi, từng cái nhỏ mọn mà vẫn là lậu hoặc.
Cho nên
từ cái ăn, cái ngủ, ngồi đây giờ này đâu phải là giờ buồn ngủ mà gục lên, gục
xuống, như vậy là lậu hoặc chứ sao. Tất cả những cái này đều là lậu hoặc! Cho
nên những cái đó đều là nó không qua mắt được chúng ta.
(04:28) Vậy thì đức Phật dạy chúng ta: “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ
không sanh, và đã sanh thì bị diệt”, như vậy thì tác ý ngay
liền chớ. Nếu mà hôn trầm, thuỳ miên cũng là lậu hoặc, cho nên tác ý ngay
liền: “Với tâm định
tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra”,
rồi hít vô, thở ra, rồi tác ý nữa. Thì một lúc thì cái hôn trầm, thùy miên sẽ
đi mất chứ, đâu còn! Bởi vì đức Phật đã nói: “Đã sanh, thì nó bị diệt”.
Tại sao chúng ta không tin pháp Phật? Mà hằng ngày chúng ta ngồi tu, tu bây
nhiêu đó thôi thì lậu hoặc chỗ nào mà xen vô được? Mà nó không xen được, thì
chúng ta giải thoát chứ sao?!
Tu hành
đâu có khó đâu! Ngày ngày, chúng ta ngồi trong thất tu, không nói chuyện với
một người nào hết, không chơi với ai hết. Bởi vì chơi thì phải bị phóng dật, mà
phóng dật thì mắt mình, tai mình theo âm thanh, sắc tướng, mà tâm niệm ở trong
đầu xảy ra thế này, thế khác thì như vậy làm sao cho chúng ta bất động?!
Cho nên
chữ bất động trong câu: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, bất động là sáu căn tiếp
xúc sáu trần mà không sanh sáu thức, thì đó là bất động.
Còn có
sáu thức theo âm thanh mà khởi cái này, khởi cái kia thì đó là bị động. Còn tâm
thanh thản thì nó đâu nghĩ, còn thân an lạc thì đâu đau. Mấy con thấy rõ ràng
mà, câu đó xác định được cái chỗ vô lậu của của chúng. Cái danh từ đó nó xác
định được cái tâm bất động, vô lậu của chúng ta rõ ràng!
Vậy thì
từng cái niệm nào mà sai ở trong những cái danh từ này, nó không đúng là chúng
ta tác ý liền, xả liền. Cái pháp Tác Ý rất tuyệt vời mấy con! Thân có đau tác ý
sẽ không đau, thà chết bỏ, không sợ! Có phương pháp Tác Ý bệnh sẽ hết, không có
sợ gì hết. Mấy con cứ lầm lì mà tác ý, chừng nào hết đau thì thôi. Mà còn đau
là còn tác ý, cho bệnh đẩy lui. Mà Thầy dạy mấy con nhiếp tâm và an trú, cái
người an trú được thì làm sao còn đau? Tại vì mình an trú chưa được nên đau.
Hoặc là cái sức đau nó hơn cái sức an trú, nó làm cho an trú của chúng ta mất,
cho nên chúng ta còn đau.
Cho nên
hôm nay Thầy về đây … Hồi nãy Thầy đến thăm sư Giác Thường, thì Thầy bảo bây
giờ con hãy kiểm nghiệm lại tất cả những hằng ngày xem coi trên Tứ Niệm Xứ con
tu tập, tâm niệm con còn có một niệm gì không? Rồi sáu căn con còn phóng dật
nữa không? Còn có cái dạng hôn trầm, thuỳ miên nữa không? Còn có thích ăn uống
phi thời không? Ngồi đây: “Bữa
nay mà cho rau này, phải bữa nay đừng có luộc, mà cho mình mớ rau tươi thì
tuyệt vời!”, thì như vậy sanh dục mất rồi. Người ta cho mình ăn cái
gì, ăn cái nấy, ăn sống thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét