451- TỨ NIỆM XỨ- TỰ KHẮC PHỤC THAM ƯU
(07:03) Thì
sau khi mấy con xả được trên Tứ Chánh Cần, thì vào Tứ Niệm Xứ. Thì tự cái tâm
của chúng ta “trên
thân quán thân”, nó sẽ “tự nhiếp phục tham ưu”. Chứ không phải là
ngồi tu Tứ Niệm Xứ mà còn quán thân vô lậu, quán thân bất tịnh, quán này kia,
đó là Tứ Chánh Cần, chứ không phải là Tứ Niệm Xứ. Tứ Niệm Xứ là tự nó nhiếp
phục tham ưu. Cho nên: “Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra” là
tu Tứ Niệm Xứ. Hít vô, thở ra, tôi thấy cảm giác toàn thân.
Có một
người, người ta ngồi, người ta lúc đầu còn thấy hơi thở ra vô và người ta cảm
nhận toàn thân. Cũng huynh đệ của mấy con, đó là thầy Kim Quang. Cho đến khi
hơi thở không còn nữa mấy con, không thấy hơi thở nữa, vẫn thấy tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, từ giờ này đến giờ kia, người mà đang theo ở sát bên
Thầy. Thầy mong rằng mấy con sẽ được Thầy nhận vào cái khu của Thầy, sẽ tu hơn
Kim Quang. Kim Quang đang ở trên Tứ Niệm Xứ, tăng dần cái thời gian dài ra sáu
tiếng đồng hồ. Bây giờ không cần có hơi thở nữa, nó vẫn quán trên thân nó, rất
tỉnh táo! Nó cảm nhận được thân nó không niệm, nó khắc phục từng cái vi tế của
tham ưu ở trong tâm của nó.
Mấy con
làm được chưa? Những người nào được thì xách gói theo Thầy, ôm bình bát theo
về, Thầy sẽ có một số nhà chờ đợi cho mấy con, được là theo sát bên Thầy, Thầy
sẽ dạy mấy con tu Tứ Niệm Xứ, để luyện Tứ Thần Túc, bốn cái lực như thần để làm
chủ sự sống chết mấy con.
(08:32) Thầy nghĩ rằng mấy con người nào cũng
tha thiết sự giải thoát, không có ai mà muốn ngồi đây tu ngày tháng chần chờ
như thế này. Cho nên mấy con trình bày những cái bức tâm thư gửi cho Thầy,
trình bày sự tu tập của mấy con. Từ ba mươi phút, mười năm phút, hai mươi phút,
năm phút nhiếp tâm, an trú tâm từng chút, từng chút. Thầy thấy đây là công lao
bằng mồ hôi, nước mắt của mấy con tu tập, chứ không phải ít.
Ráng nổ
lực hằng ngày tu tập. Bỏ hết, các con! Bỏ hết, cuộc đời bỏ hết! Chỉ còn có ba y
một bát! Đến đây dù người cư sĩ mấy con cũng bỏ sạch, chỉ còn có cái hướng duy
nhất là làm chủ sự sống chết của chúng ta, chấm dứt luân hồi! Đó là cái mục đích
phải đạt được, không thể nào mà thiếu được, cho nên mấy con phải nỗ lực!
Dù là
những người cư sĩ trẻ, cho đến những người cư sĩ già bảy tám mươi tuổi, sáu
mươi mấy, bảy mươi tuổi mấy con phải nỗ lực, nhiếp chặt, quán chặt! Mấy con
phải cố gắng mà tác ý xả hết, bỏ hết cho Thầy! “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ
không sanh, mà đã sanh thì bị diệt”, nhớ câu này cho Thầy! Tác
ý là cái phương pháp tuyệt vời, nó sẽ giúp cho mấy con diệt những lậu hoặc để
trở thành tâm vô lậu.
Như hồi
nãy Thầy đã nói chứng quả A La Hán là chứng quả Vô Lậu, chớ có gì đâu? Tu để vô
lậu, chứ có gì đâu? Chứ đâu mình phải luyện thần thông phép tắc gì đâu? Phải nỗ
lực nhớ câu tác ý tùy theo mỗi tâm trạng, mỗi niệm của mấy con mà trạch cái câu
ra, cho đúng cái niệm đó mà tác ý đuổi đi. Rồi cuối cùng, nhắc lại cái câu tác
ý cuối cùng của nó:
“Tâm bất
động, thanh thản! Tâm phải trở về trạng thái bất động thanh thản! Không được
nghĩ cái này, nghĩ cái kia! Dừng lại hết! Chỉ có tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự mà thôi.”
Mấy con
cứ nhớ tác ý, quán xét và tác ý câu nào để xả thân bệnh, tâm bệnh mình, cuối
cùng thì vẫn nhắc cái câu bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Để nhớ nhắc cái
tâm chúng ta luôn luôn trở về với cái trạng thái đó, thì Thầy tin rằng không
lâu đâu mấy con sẽ là những người chứng đạo. Nỗ lực mấy con! Thầy tin rằng mấy
con sẽ đạt được. Nhớ chưa? Mấy con nhớ chưa?
(10:40) Người nào đã được thì ôm gói theo Thầy,
thầy Kim Quang đang tu tập theo pháp mấy con, cũng nhiều khó khăn lắm mấy con,
chứ không phải dễ! Nhưng đã vượt qua được những cái khó khăn, Thầy đã trợ giúp
cho vượt qua những khó khăn. Nó không phải dễ mấy con, nó lọt vô trong ngoan
không. Ngồi đây nó không niệm mấy con, nó thanh thản mất hơi thở luôn, tự nó
rớt trong không, mình ngỡ tưởng rằng mình đang ở trong cái trạng thái bất động
tuyệt vời, nhưng nó không phải. Ghê gớm lắm! Nó không ở cái trạng thái đứng yên
ổn của Tứ Niệm Xứ mà nó rớt trong ngoan không, nhưng ở gần bên Thầy không sợ
mấy con. Còn ở xa Thầy, ai chỉ bảo cho mấy con biết cái đó là cái ngoan không?
Mấy con thấy mấy con tỉnh, chứ mấy con có gì đâu mà không? Nhưng mà bây giờ nó
không ngơ. Nó không nghe bên ngoài, nó không thấy bên ngoài mà nó lặng lẽ bên
trong, nó không có một cái gì trong này hết, mà nó biết, đó là ngoan không.
Còn bắt
đầu bây giờ chúng ta ngồi đây mà âm thanh chim hót, gà gáy, chó sủa, người đi
qua, tiếng động nghe hết, nhưng không phóng dật. Nó là một cái bình thường,
nhưng nó nằm, nó khắc phục những tham ưu ở trên thân, thọ, tâm, pháp của nó. Nó
làm cho thân, thọ, tâm, pháp nó hoàn toàn không động, đó là pháp Tứ Niệm Xứ mấy
con.
Cho nên
Tứ Niệm Xứ mà ngồi trên thân quán thân, rồi quán thân thế này, quán thân thế
khác như trong cái bài kinh Tứ Niệm Xứ thì thật sự ra thì họ chẳng hiểu nào cả
hết. Tứ Niệm Xứ không phải như tu Tứ Chánh Cần- còn quán xét như (…)
(12:13) Cho nên học theo Phật Pháp có kinh
nghiệm rồi, thì người tu Tứ Niệm Xứ sai biết liền: “Mấy ông đừng có dối gạt, Tứ Niệm Xứ mà
tu theo Tứ Chánh Cần.” Vậy Tứ Chánh Cần tu cái pháp gì đây? Tứ
Niệm Xứ thì làm gì mà còn đó ngồi mà tư duy suy nghĩ, mà ở trong cái tâm động
như vậy được? Còn Tứ Chánh Cần thì chúng ta tuy duy, suy nghĩ để ngăn và diệt
ác pháp, để cho cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự nó mới hiện
tiền, nó mới sanh ra, nó mới tăng trưởng.
Còn Tứ
Niệm Xứ đức Phật có dạy chúng ta tăng trưởng cái thiện bao giờ? Mà đang ở trong
cái thiện đó chứ, cái chân lý đó chứ, cho nên đâu cần phải tăng trưởng. Còn Tứ
Chánh Cần nó có lúc hiện, lúc mất cho nên phải sanh nó ra, rồi bảo vệ nó, để
cho nó kéo dài ra gọi là tăng trưởng. Cho nên Tứ Chánh Cần nó có cái nghĩa đó
rất rõ ràng mà, “ngăn
ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện”. Còn Tứ Niệm Xứ đức
Phật nói: “Trên thân
quán thân để nhiếp phục tham ưu”. Chúng ta ở trên cái trạng
thái của Tứ Niệm Xứ để nó nhiếp phục tham ưu, chứ đâu phải ở trên Tứ Niệm Xứ mà
quán mà xét, nào là quán thân bất tịnh, nào là quán tâm vô thường. Có bao giờ
dạy lạ lùng như nào vậy, Tứ Niệm Xứ gì?
Mấy con
thấy người tu sai là biết liền. Cho nên ai cũng nói tôi tu Tứ Niệm Xứ, mấy
người tu Tứ Niệm Xứ sao mấy người nói tôi nghe coi? Đâu biết! Hôm nay chúng ta
ai nói sai, chúng ta biết liền. Người đó tu Tứ Niệm Xứ được chưa? Biết liền,
không dấu chúng ta được.
Bây giờ
mấy con đi qua các cái trường thiền của Miến Điện, của Thái Lan mà dạy tu Tứ
Niệm Xứ, ở bên đó thì nó dạy Nam Tông, nó dạy các pháp. Nhưng nó tu sai mấy
con. Nó không biết Tứ Niệm Xứ phải tu làm sao?
Đó, cho
nên ở đây Thầy nói để thấy rằng Thầy hướng dẫn mấy con là qua kinh nghiệm bản
thân của Thầy, là một người đã chịu đựng biết bao nhiêu sự gian khổ để rồi mới
thấy được cái Chánh Pháp thật của Đức Phật, để biết được Tứ Chánh Cần tu như
thế nào? Tứ Niệm Xứ tu như thế nào? Tứ Thần Túc phải luyện như thế nào?
Đó, mấy
con may mắn, mấy con biết được, Thầy hướng dẫn từng pháp, tu cái này xong rồi
mới bắt đầu tu cái khác. Ba mươi bảy phẩm trợ đạo không phải ba mươi bảy pháp
môn tu tập sao? Chưa tu pháp này là nhào tới tu pháp khác, chưa tu Tứ Niệm Xứ
mà lo tu Tứ Thánh Định thì tu sao cho được? Tu Tứ Chánh Cần chưa xong mà lo tu
Tứ Niệm Xứ là tu cái gì?
(14:20) Giới luật chưa thông suốt, đức hạnh
chưa rõ ràng, sống còn phạm giới, phá giới. Bao nhiêu người cư sĩ có chồng, có
vợ, có con mà vô tu Tứ Niệm Xứ, tu cái gì đây? Tu vậy đúng sai không thấy đâu!
Bởi vậy cho nên Phật pháp mà hiểu biết một cách lệch lạc thì hướng dẫn ai mà tu
được giải thoát?!
Cho nên ở
đây mấy con ráng cố gắng mấy con! Kiểm nghiệm lại trên Tứ Chánh Cần, hiện giờ
thì các con đang tu Tứ Chánh Cần. Nhưng sự nhiếp tâm và an trú trên hơi thở là
mục đích để hỗ trợ sức tỉnh thức ở trên Tứ Chánh Cần mà ngăn mà diệt, xả tâm,
chứ không có gì khác. Chứ không phải là nhiếp tâm, an trú để đi vào Tứ Niệm Xứ
được, nhưng mà nó trợ giúp để mấy con xả tâm- ngăn ác, diệt ác.
Bởi vì
bây giờ mấy con tu ba mươi phút nhiếp tâm theo pháp Như Lý Tác Ý. Nhiếp tâm
được rồi, thì an trú tâm được rồi, là cái sức tỉnh mấy con có được ba mươi
phút. Ba mươi phút rồi mấy con mới ngồi, mới kiểm nghiệm lại, coi từng tâm niệm
trong đầu của mình có khởi ra niệm gì, niệm gì, coi cái tâm mình nó còn khởi ra
phá giới, phạm giới gì? Mình còn sợ cái tâm phạm giới. Giờ này không phải giờ
ăn mà nó muốn ăn thì đó là nó phạm giới phi thời. Giờ này không phải giờ ngủ mà
nó muốn đi ngủ, nó gục tới, gục lui, đó là phi thời. Nó phạm giới phi thời mấy
con. Nó ngồi ở đây một mình buồn quá, nó nói thôi đi ra kia gặp sư nào hay là
thầy nào nói chuyện một chút cho vui thì đó là phạm giới mấy con, phá hạnh độc
cư.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét