452- ĐƯỢC GẦN BÊN THẦY
(15:44) Cho
nên ở đây mấy con cố gắng, cố gắng! Thầy đang trông đợi mấy con. Các thất bên nam
Thầy đã cất xong, còn mười hai cái thất bên nữ nữa, Thầy đang cất. Để rồi Thầy
sẽ đưa mấy cô mà tu tốt vào mười hai cái thất, tức là mười hai người. Còn bên
nam mười sáu cái thất để dành sẵn cho mấy con. Bây giờ có một người, còn mười
năm cái thất.
Người nãy
giờ Thầy đang nói đó là thầy Kim Quang, đã theo Thầy và đã xả bỏ rất nhiều. Cho
nên Thầy kiểm nghiệm được thấy tâm bất động, tu Tứ Niệm Xứ được, cho nên Thầy
cho theo Thầy liền. Không để ở trong cái lớp học giới luật, đức hạnh mà đang
học rất động mấy con. Bởi vì mình đang học mà, mình còn học để mình triển khai
cái tri kiến hiểu biết của mình để mình xả. Cho nên những cái lớp học rất lợi
ích là vì cái tâm mình nó chưa có thanh tịnh, nó chưa hoàn toàn để nhiếp phục
được, cho nên mình ráng học. Nhưng mà mình thấy được cái tâm của mình xả được,
giới luật nghiêm chỉnh được thì mau mau theo Thầy, mà xách gói theo Thầy. Mấy
con chỉ còn cái túi bát với ba y mà thôi, đâu có gì đâu. Chỉ bỏ cái túi bát
trên vai là ta đi thôi, tới đâu thì nghỉ ngơi cũng được.
Mấy con
cứ nhìn cái thất của Thầy- một tảng đá. Trước kia thì Thầy, suốt đời Thầy ở
trên tảng đá đó mà ngồi chơi, cái thất đó. Và Thầy ra đi rồi, thì chẳng có cái
thất nào là của Thầy. Chỗ nào Thầy ở cũng được, bây giờ nó không nhà, không cửa
rồi. Như đức Phật ngày xưa, chỗ khu rừng nào cũng là nhà cửa mình hết. Thì bây
giờ bỏ, cái thất của Thầy bây giờ bỏ, bây giờ đến chỗ nào Thầy ở chỗ nấy. Nếu
có nhà thì ở nhà, mà nếu không nhà thì ở cội cây, có gì đâu, cũng sống được như
thường. Cho nên Thầy là người vô gia cư, vô nhà cửa rồi.
Thì mấy
con theo Thầy cũng vậy, mới đầu thì còn cái thất ở, nếu vào khu rừng nào đó thì
chúng ta sẽ ở dưới bóng cây, tàng cây, có gì đâu mà sợ! Cuộc đời người tu sĩ
đâu còn có gì mà lo mấy con, không lo. Chỉ có một sự giải thoát mà thôi. Cái
mục đích chúng ta đạt được đó là sự giải thoát, nỗ lực tu hành thì sẽ được sống
gần bên Thầy. Thầy tin rằng mấy con người nào cũng ao ước sống được bên Thầy,
không có người nào mà không ao ước.
(17:58) Nhưng muốn được bên Thầy thì phải ráng
bỏ hết, xả hết! Pháp Như Lý Tác Ý hằng ngày, hằng giây, hằng phút đều tác ý giữ
gìn Bất Động Tâm, thì mấy con sẽ được ở gần Thầy. Đừng có lơ lỏng với pháp Như
Lý Tác Ý. Để cho tâm mình nghĩ cái này, nghĩ cái kia, nghĩ cái nọ mà không tác
ý là mấy con dở lắm. Phật đã ban cho chúng ta cái pháp Như Lý Tác Ý rất là
tuyệt vời! Và trong bài kinh Lậu Hoặc, trong kinh Trung Bộ đức Phật, tuyệt
vời: “Có như lý tác ý
lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, và đã sanh bị diệt”, cái câu
nói quá hay. Nhưng chúng ta có đủ niềm tin để tác ý chưa? Có sống với pháp Tác
Ý chưa? Hay là chúng ta tác ý rồi một hơi, rồi thôi, rồi bỏ? Rồi tâm để cho nó
phóng dật, nó chạy theo lung tung (…)
Nhớ kỷ
chưa mấy con? Tất cả các cư sĩ các con có mặt hôm nay phải nỗ lực tu! Đừng nghĩ
rằng chúng tôi là cư sĩ, mà hãy nghĩ chúng tôi là tu sĩ. Vào đây thì giới luật
mấy con phải ăn ngày một bữa, không được ăn phi thời. Mà hễ người nào mà ăn phi
thời thì ngay đó phải tác ý liền: “Là
một tu sĩ Phật giáo không có ăn uống phi thời, mày không được ăn ba bữa, mà chỉ
ăn một bữa để mà sống, không được ăn nhiều, không được tham ăn!”. Thân
này ốm, mà tinh thần lớn; thân này mập mà tinh thần nhỏ, để làm gì đây?
Phải xác
định cho rõ ràng, cuộc đời tu hành của chúng ta là chấm dứt tái sanh luân hồi,
không còn sanh làm người nữa. Làm người khổ lắm mấy con! “Được thân người là khó, được Chánh pháp
còn khó hơn.” Nhưng
sanh làm người để mà khổ, nhất định là không sanh, chỉ một kiếp này mà thôi.
Chết thì nhất định là không chết trên bệnh! Mà chết trong tự tại, muốn chết hồi
nào chết, muốn sống hồi nào sống. Không có ai có quyền cản chúng ta được điều
này. Chứ mấy con tu theo Thầy mà để chết trên bệnh, thì thật là không xứng
đáng, không xứng đáng là đệ tử của Thầy. Nhớ kỹ điều này!
(19:47) Bây giờ mấy con còn hỏi điều gì nữa không?
Người nào muốn hỏi gì Thầy sẽ trả lời. Và đồng thời thì cứ về thất lo tu tập để
rồi người nào được thì quẩy gói theo Thầy, không ai cản mấy con được hết. Thầy
mở cửa, mấy con cứ theo Thầy. Nhưng mấy con phải đạt được, chất lượng hoàn
toàn. Khi đến thì Thầy cho vào cái thất, kiểm nghiệm lại đàng hoàng, ngồi xếp
bằng ngay ngắn, xả tâm. Coi từng tâm niệm, suốt trong ba mươi phút không niệm,
được rồi, vô thất trở lại. Còn nếu niệm Thầy đuổi về, lo tu tập lại, có như vậy
thôi!
Nghĩa là
mấy con bây giờ muốn theo Thầy thì ngay bây giờ theo Thầy cũng được liền. Nhưng
Thầy kiểm điểm lại hết, coi tâm còn niệm hay là không niệm; tâm còn phạm giới
hay là không phạm giới. Xong rồi, Thầy thấy hoàn toàn thanh tịnh, Thầy cho vào
thất liền tức khắc, ờ bây giờ con về cái thất chỗ đó ở, từ đây về sau chết
trong thất đó, mà sống thì phải chứng đạo, coi như cội bồ đề của mấy con đó.
Cái thất của mấy con là cái cội bồ đề mà đức Phật đã chọn lấy. Có như vậy thôi.
Theo Thầy mà tới Tứ Niệm Xứ rồi, thì coi như là đức Phật đã chọn lấy được cội
bồ đề. Cho nên nguyện nát xương mà không chứng đạo thì thà chết dưới cội bồ đề,
chứ không rời khỏi cội bồ đề.
Các con
cũng vậy, khi mà theo Thầy tới cái giai đoạn này rồi thì cái thất đó là cái cội
bồ đề của mấy con đó. Một là chết, hai là chứng đạo ở đó, chứ không có còn đi
đâu nữa hết! Vì trên đời nay không còn chỗ nào mấy con sẽ tu làm chủ được bốn
sự đau khổ này hết!
(21:14) Thầy nói thật sự, Phật giáo bảy mươi tư
nước tập họp về đất nước Việt Nam chúng ta trong kỳ Đại Hội Liên Hiệp Quốc Phật
Giáo Việt Nam. Bảy mươi bốn phái đoàn của Phật giáo các nước trên thế giới các
con, chưa có vị Hòa thượng nào dạy chúng ta làm chủ sanh, già, bệnh, chết! Chỉ
có cầu cúng là nhiều nhất. Phái đoàn Phật giáo nào cũng cầu cho thế giới hoà
bình, tụng niệm cho thế giới hoà bình.
Ở đây
không có tụng niệm hoà bình gì hết, mà chỉ có làm chủ sanh, già, bệnh, chết thì
sẽ hoà bình. Thầy nhắc lại cho mấy con biết, đạo Phật có một nền đạo đức để đem
lại sự hoà bình cho thế giới, đó là đạo đức nhân bản - nhân quả. Mà các vị Hoà
thượng trên thế giới này, nhiều nước mà chưa triển khai được cái nền đạo đức
nhân bản - nhân quả, thì đủ biết cái sự tu học của họ ra sao. Dù đó là Mật
Tông, những vị Lạt Ma cũng đã đến tham dự ở trong cái Đại Hội Phật Giáo thế
giới, mà Thầy là người được dự ở đó, thì mấy con thấy Thầy đã xét thấy, Thầy
đặt ra câu hỏi: “Pháp
nào của đức Phật thực tế và cụ thể nhất để ngăn chặn sự xung đột và chiến
tranh?”. Thì vị chủ tọa của cuộc Hội thảo đó, là một người Ấn
Độ trả lời: “Chúng tôi
không thể trả lời được câu hỏi này”. Thì đủ biết là họ không
hiểu rồi, làm sao trả lời được.
Một người
đặt ra câu hỏi là người ta đã biết Pháp Phật nào rồi, cái pháp nào rồi. Mà bây
giờ hỏi lại Thầy cái pháp nào thì mất mặt tất cả các cái Phật Giáo thế giới
sao, cho nên đâu dám hỏi, chỉ nói: “Tôi
không thể trả lời được câu hỏi này”. Người ta trả lời bằng tiếng
Anh, bởi vì ở trong buổi họp mà Phật Giáo thế giới sử dụng bằng tiếng Anh, như
mình dùng tiếng Việt mẹ đẻ của mình.
Thì Thầy
nói thật sự ra thì mấy con biết rằng chúng ta là những người may mắn được gặp
Thầy là một người thực hiện trên phương pháp chứng của đạo Phật, làm chủ được
bốn sự đau khổ. Xác định được rõ ràng pháp tu hành như thế nào đúng, như thế
nào sai. Chỉ cần mấy con tu tập là đạt được, nỗ lực tu là sẽ được giải thoát!
Không phí một cuộc đời đến đây mà tu tập. Chớ không phải đến đây rồi, mấy con
đi ra cũng như quý sư khác, quý thầy khác thì quá uổng! Khi bước ra khỏi Tu
viện này là chúng ta đã làm chủ sự sống chết chúng ta mới bước ra khỏi tu viện.
(23:25) Bây giờ mấy con chuẩn bị sẵn sàng,
người nào được theo Thầy, không ai cấm cản mấy con. Không có người nào mà nói
bây giờ mấy con xách gói theo Thầy mà người ta cản mấy con, không cho mấy con,
không ai dám cản mấy con. Nhưng mà Thầy kiểm nghiệm đúng, Thầy chỉ cho cái
thất, con sẽ ở trong cái thất này, con sẽ tu tới rốt ráo cuối cùng. Còn chưa
được thì Thầy sẽ trợ giúp cho mấy con, để tới khi mà tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự hoàn toàn, sẽ đưa mấy con vào Tứ Niệm Xứ để luyện Tứ Thần Túc.
Đó là cái
mục đích của Thầy sẽ trợ giúp, Thầy không bỏ một người nào, các con ngồi trước
mặt Thầy, Thầy không bỏ một người nào hết. Thầy sẽ dẫn dắt mấy con tới nơi tới
chốn. Nhưng mấy con phải là người đem sức lực của mình tu tập, chứ Thầy không
tu tập được cho mấy con. Thầy chỉ là người hướng đạo, dẫn đường, chỉ bảo cho
mấy con phải tập như vậy, làm như vậy thì sẽ đến nơi đến chốn. Bổn phận Thầy,
trách nhiệm Thầy là hoàn tất con đường, là người hướng dẫn đường đi, chứ Thầy
không tu dùm mấy con được, Thầy không thực hiện dùm cho mấy con được.
Ngày xưa
đức Phật cũng vậy: “Các
con tự thắp đuốc lên mà đi! Ta không thể đi dùm cho các con được con đường ấy”.
Đức Phật cũng nói như vậy, Thầy bây giờ cũng nói như vậy. Các con phải tự đi,
Thầy chỉ làm người chỉ đạo, hướng dẫn cách thức tu tập cho mấy con để đi đến
nơi, đến chốn. Chỉ có mấy con ráng mà thôi.
Không
phải ráng mà phải dùng hết sức lực, chúng ta phải tu ngày, tu đêm như vậy. Ngồi
chơi mà xả tâm như người vô sự mà giải thoát. Chứ không phải ngồi cố gắng cắn
chặt răng mà tập trung như thế này, thế khác thì cái này không được. Không phải
ráng tu như vậy. Mà cứ tập từ ngày này qua ngày khác, ngồi chơi, tỉnh thức từng
tâm niệm để xả nó, đó là cách thức Thầy dạy mấy con. Ngồi chơi mà giải thoát,
ngồi chơi mà tu tập. Không có nói ờ bây giờ, giờ này tôi tu, giờ khác tôi nghỉ.
Giờ nào cũng tu, giờ nào cũng xả! Cho nên nói giờ này tôi tu, giờ khác tôi lại
kia tôi nói chuyện, thì cái này mấy con tu suốt trăm ngàn đời cũng chưa chứng
đạo!
Cho nên
giờ nào cũng tu, trừ ra có cái giờ mà mấy con đi nghỉ, là mấy con lên giường
nằm kiết tường nằm nghỉ. Hết cái giờ kiết tường nghỉ thì xả ra đi kinh hành, xả
ra ngồi lại chơi mà quán xét từng tâm niệm, để cho tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự. Chỉ có bao nhiêu đó thôi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét