465- TỨ NIỆM XỨ - TRÊN THÂN QUÁN THÂN
(00:00) Tu
sinh: Chúng con kính chào Thầy. Chúng con thu băng.
Trưởng
lão: Rồi con, mấy con có thu băng, cứ đem lên đây thu đi.
Thầy bữa
nay, Thầy nhắc nhở cho mấy con thêm. Các con được Thầy sắp xếp và cho một cái
vị trí tu tập. Bước qua một cái giai đoạn tu tập Tứ Niệm Xứ mấy con.
Nghĩa là
tâm bất động, thanh thản, nhiếp tâm được và ‘tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự’ từ
ba mươi phút. Thầy đã hứa mà, được ba mươi phút, Thầy sẽ nhận các con vào một
cái giai đoạn tu tập mới. Chứ không phải còn vừa tập nhiếp tâm, vừa an trú, rồi
vừa xả tâm ở trong Tứ Chánh Cần, không phải.
Nhưng lưu
ý vấn đề rất là quan trọng là vấn đề mấy con xả tâm. “Thấy lỗi mình không thấy lỗi người”,
đó là cái thứ nhất của cái người mà xả tâm. Cái thứ hai là ngồi lại tâm thanh
thản, an lạc, vô sự bất động. Chỉ trong vòng ba mươi phút thôi, Thầy không cần
nhiều. Chỉ ba mươi phút thì Thầy sẽ trợ giúp cho mấy con sống độc cư.
Nhưng mà
vì cái khu vực mà Thầy đang cất xong rồi đó, cây nó chưa được cao, mà Thầy cũng
là trồng nhanh đó. Hôm nay thì nó cũng có bóng mát nhỏ, chứ chưa có lớn lắm.
Thầy chỉ mong rằng nó sẽ có được bóng mát. Là vừa có bóng mát, thì Thầy sẽ đưa
mấy con qua được ở gần bên Thầy, để dạy cách thức tu Tứ Niệm Xứ mấy con.
Bởi vì Tứ
Niệm Xứ là nó không còn niệm, như Thầy đã nhắc nhở mà. Vào Tứ Niệm Xứ là tâm tự
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Và cái đề mục mà Định Niệm Hơi Thở nó xác
định được cái sự sung mãn của nó trên Tứ Niệm Xứ. "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi
hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra".
Các con
có ngồi lại khi mà nghe cái tâm mình nó bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Thì nó cảm nhận được toàn thân nó, mà nó vẫn thấy hơi thở ra vô một cách nhẹ
nhàng mà không phải tập trung trong hơi thở. Mấy con có lưu ý điều đó không?
Như vậy thì Thầy nói rằng, khi đó mấy con biết rằng: Đó là mới là cái trạng
thái ‘trên thân quán
thân’.
Còn mấy
con chưa đạt được cái trạng thái mà nhiếp tâm như vậy, cái trạng thái mà cảm
giác toàn thân mà biết hơi thở ra vô đó, thì mấy con chưa tu tập được Tứ Niệm
Xứ. Mấy con còn đếm hơi thở, còn tùy tức, còn hít vô, còn thở ra. Để tập trung
trong hơi thở để ức chế cái ý thức của mình đừng có niệm khởi. Còn giữ tâm mình
trong hơi thở, còn niệm khởi thì mấy con chưa được vào Tứ Niệm Xứ đâu.
(2:35) Bởi vì chưa quán được thân mà. Trên
thân mà chưa quán được thân thì làm sao vào Tứ Niệm Xứ được? Còn trên thân quán
được thân là: "Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở
ra". Mà muốn cảm giác như vậy thì đầu tiên mình sẽ tác ý
như thế nào để cảm giác được như vậy?
Mấy con
lưu ý: "Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự". Rồi ngồi yên lặng
như thế này hay hoặc là tác ý ba câu …
Tu sinh: Con
…
Trưởng
lão: Được rồi, để chú đó nghe một chút đi, rồi Thầy sẽ kêu
riêng, Thầy hỏi riêng.
Nếu mà có
sự quyết tâm thì được, mà không sợ tu vô không nổi chứ. Ốm quá đây tu không
thấu chứ. Tu nó phải đầy đủ sức khỏe chứ, mà lại phải sáng suốt chứ. Con mắt
phải là sáng như mặt trời mới mọc mới được chứ. Con mắt mà lờ đờ, mấy con tu không
vô đâu. Nó sáng bởi vì cái trí tuệ chúng ta nó thực hiện qua cái đôi mắt sáng
suốt. Mà đạo Phật là đạo trí tuệ.
Cho nên
vì vậy mình phải sáng suốt để nhận định. Nhận định cái gì mấy con biết không?
Nhận định từng cái tâm niệm của chúng ta để mà ly, để mà ly dục, ly ác pháp ở
trong thân tâm của chúng ta mới được. Chứ còn tâm lù mù lờ mờ đó thì làm sao
thấy được cái tâm niệm của mình là cái thứ nào đâu mà mình xả. Mà không xả được
nó thì làm sao mà ly dục ly ác pháp?
Cho nên
để một lúc nữa, rồi Thầy sẽ kiểm tra lại. Rồi coi cái căn cơ của con nó ở cái
mức độ nào, Thầy sẽ giúp đỡ cho ở mức độ đó. Rồi tùy cái hoàn cảnh của gia đình
nữa. Cái phước duyên của mình có được tu tập hay không? Thì Thầy sẽ trợ giúp.
Bởi vì muốn tu là cái người nào cũng có một căn duyên muốn tu. Mà tu được hay
không nó còn cái duyên nhân quả của nó, còn có cái phước báu của nó, mấy con.
Rồi Thầy sẽ trợ giúp cho, để nó tăng tiến trên con đường tu tập của mình.
Còn bây
giờ về cái phần mà quý thầy mà sắp sửa, như sư Giác Thức, sư Gia Hạnh, sư Chơn
Thành, sư Thiện Cảnh. Những sư mà đã tu tập nhiếp tâm và tâm không còn vọng
tưởng thì Thầy đang lo có một điều, có một điều sợ trạng thái tưởng mà thôi.
Cho nên
được gần Thầy mà tưởng mà nó nhập vô cái là Thầy cho nó bay ra. Chứ đâu có để
cho nó ở trong đó mà nó hiện ra màu xanh, màu đỏ, màu vàng đâu được. Đối với
Thầy thì các loại tưởng thì không thể được đâu.
(4:55) Cho nên sư Thiện Cảnh thì Thầy nghe có
trình bày là cái trạng thái mà an trú đó, khi mà nó an trú rồi, thì khi xả ra,
thì rất là xả. Cũng là một cái trạng thái của tưởng đó. Hễ khi vào an trú là an
trú, mà khi ra xả là trở về bình thường. Đó là cái quyền chủ động của chúng ta.
Chứ không
phải đi ra mà nó cứ an trú rồi đó thì lúc bây giờ xe hơi cán chúng ta cũng
không hay nữa. Đi xe hơi nó hoảng hồn, hoảng vía hết thì cũng không được. Bởi
vì nó an trú quá, nó không lo cái sợ hãi những cái gì khác xung quanh nó.
Cho nên
vì vậy mà tất cả những cái này đó, đều được Thầy kiểm tra lại kỹ. Cái trạng
thái an trú này có đúng hay không? Nếu chưa đúng thì xả bỏ, mà nếu đúng của
trạng thái an trú đúng, thì cách nào để mà chúng ta làm chủ khi muốn an là an,
mà khi không muốn an trở về trạng thái bình thường. Thì như vậy mới đúng cách
của chúng ta.
Cho nên
vì vậy mà có những chướng ngại, mà mấy con cứ trình bày cho Thầy, thì Thầy đều
lưu ý theo dõi. Mấy con đừng sợ, có Thầy không có sợ đâu. Bây giờ tẩu hỏa nhập
ma thì Thầy trói lại, Thầy đánh hơi cũng chạy hết. Cho nên yên tâm. Cho nên vì
vậy các con nên lưu ý có cái phần, hiện giờ đó ai nói gì nói, mình chỉ thấy lỗi mình không thấy lỗi người.
Nhớ!
(06:08) Các con mà được Thầy sắp xếp để mà vào
cái khu vực của Thầy rồi, thì coi như là tất cả các pháp đều vô thường, không
có pháp nào là của ta nữa hết. Chỉ có con đường duy nhất là phải được giải
thoát, không được đi trở lui trở lại. Không được lui trở lại là đời sống của
thế tục nữa, mà đi tiến tới, tiến tới. Để đến khi chúng ta làm chủ được sanh
già bệnh chết chấm dứt luân hồi. Muốn chết hồi nào chết, muốn sống …
Con đường
chúng ta rõ ràng cụ thể, có phương pháp hẳn hoi. Có cách thức làm chủ, chứ
không phải nói suông. Chỉ có quyết tu hay là không quyết tu thôi. Đời không còn
có gì hết mấy con. Chết rồi không mang theo được thứ gì hết. Danh cũng không
mang, lợi cũng không mang theo. Các con phải nỗ lực tận cùng.
Thầy thấy
cái số các con phải tu tập cho được, để tiếng nói của các con là nói lên Phật
pháp. Để dựng lại được con người phải làm chủ bốn sự đau khổ và làm chủ được sự
sống chết của chúng ta. Đó là con đường tu tập của chúng ta.
Quyết
định chúng ta sẽ nói cho Phật giáo thế giới biết rằng, chúng ta là những người
làm được những điều mà đức Phật xưa kia đã làm được rồi. Chứ không phải là
trước xưa kia có đức Phật làm và sau đó có số vị A La Hán rồi, bây giờ lại mất
tiêu không ai làm được hết. Phật giáo cả một thế giới như thế này mà không làm
được. Chỉ nói cái chuyện ảo tưởng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét