468- ĐƯỢC CHÁNH PHÁP CÒN KHÓ HƠN
(28:35) Đó
cho nên hôm nay đó, thì mấy con sẽ được gần bên Thầy. Cố gắng tu tiếp tục, lớn
tuổi rồi. Cuộc đời Thầy thấy mấy con không còn có gì đó. Chết mấy con … bây
giờ về cư sĩ, chết mấy con không mang theo vợ con người nào được hết. Của cải
nhà lầu mấy con cũng không mang theo được đâu.
Tới chừng
đó người ta đem chôn mấy con xuống đất thì mấy con chỉ còn nắm đất thúi, hôi
thúi thôi không còn cái gì hết. Mấy con giờ mà không có, để cho vợ con quyến
luyến, của cải tài sản không lìa được, mai mốt không có mang theo thứ gì hết,
uổng phí cuộc đời mấy con.
Thời gian
của mấy con là thời gian quý hơn vàng ngọc. Sự sống của con người rất quý mấy
con, rất quý! Mất cái thân này rất khó, chứ không phải dễ đâu. Nghĩa là khó tìm
lắm mấy con, đâu dễ: “Được
thân người là khó, được chánh pháp còn khó hơn”.
Được
chánh pháp mà làm chủ được sự sống chết, không phải ai cũng tìm được. Mà có
được thì phải tu tập. Tại sao chúng ta không nỗ lực, chúng ta bỏ hết cuộc đời?
Để mà lang thang từ chỗ này, danh lợi làm gì? Danh lợi có mang theo được những
gì đâu?
Người ta
khen ông đó tu giỏi: “Tui
không có giỏi gì hết đâu, tui chưa có làm chủ được, không có giỏi. Như vậy thì
mấy con thấy, tui chưa có làm được cái gì hết, tui chưa có giỏi. Tui đang ở
trong cái giai đoạn tập tành để mà xả từng cái tâm niệm làm cho tui đau khổ.
Tui làm chủ được cái tâm của tui mà tui chưa trọn vẹn được. Thì chắc chắn là
tui còn phải rất nhiều cái thời gian. Rất nhiều thời gian”.
Cho nên
phải ráng mấy con, mấy con ráng. Nhất là tuổi trẻ mấy con, những tu sinh trẻ
tuổi, mấy con phải nỗ lực tu.
(30:06) Chứ đừng nói tui còn trẻ, thôi để tui
xách máy, tui đi chụp ảnh, chụp hình, quay phim. Để lưu lại ngày mai này đó, bà
con mà lỡ Thầy có chết rồi, bà con cũng biết Thầy. Để cũng như đức Phật ngày
xưa, bây giờ không ai còn biết được đức Phật hết. Mấy con đừng có làm cái chuyện
đó, lo tu đi chứ ở đó, Lo cứu mình đi, đừng có quay phim.
Thầy thấy
mấy con phí cái thì giờ. Máy móc bây giờ thì nó tinh vi, nó lưu lại hình ảnh.
Nhưng mà rốt cuộc rồi mấy con say mê trong đó, trở thành những nhà quay phim
thôi. Trời đất ơi! Thôi như vậy là đi vô cái trường học mà làm cái nhà quay
phim đi cho rồi. Ở đây quay quay ba cái hình ảnh đó làm gì?
Thầy nói
thật sự, đừng có quay cái gì hết. Bỏ đi lo tu cho mình. Rồi tu xong rồi đó, thì
mình có thiên nhãn minh rồi đó. Mà bao nhiêu người có rồi, thì cái hình ảnh của
Thầy, nó lưu lại không gian còn, khỏi cần cái máy của mấy con quay. Nó dính
trong đó hết trơn rồi. Chừng đó mấy con quay lại bao nhiêu cũng được hết, có gì
đâu.
Còn giờ
quay đó để quảng cáo Thầy, Thầy vậy, vậy, vậy, vậy. Thôi! Quảng cáo tùm lum, tà
la hết. Mà rốt cuộc học trò Thầy, tu không tới đâu hết. Có phải không mấy con?
Trái lại mấy con không quay mà học trò Thầy nó làm được. Từ giới luật đức hạnh
cho đến khi nó làm chủ được sự sống chết của nó. Là một bằng chứng hiển nhiên
của Phật giáo. Đó là Thầy để lại một cái vật quý báu nhất trên đời là bằng hình
ảnh thực tế của các con, đó là Phật giáo. Đừng quay cực lắm mấy con, mất thì
giờ vô ích lắm.
Cứ thấy
Thầy làm đâu mấy con quay, hình ảnh của Thầy tu hành rồi mà Thầy vẫn cực khổ, Thầy
này kia. Đúng! Thầy không lo cho mấy con, còn ai lo? Các con hiểu không? Bây
giờ Thầy không lo cho mấy con có cái nhà ở, có cơm mấy con ăn thì làm sao mấy
con được rảnh rang đâu mà tu. Mà mấy con tu tức là mấy con cùng Thầy để mà dựng
lại chánh pháp của Phật. Thầy tu rồi thì đối với Thầy đâu có cái gì nữa, hết
rồi.
Nếu mà
Thầy ra đi, trong khi mà Thầy tu xong, Thầy ra đi thì chắc là Thầy sẽ khỏe biết
bao nhiêu, đâu cực khổ như vậy. Nhưng vì thương mấy con, thương chúng sanh. Các
con có duyên Thầy phải ở lại, ở lại độ mấy con. Thì mấy con phải ráng tu chứ.
Đừng phụ công ơn Thầy mấy con.
Thầy tha
thiết mong cho mấy con được một người, Thầy mừng một người. Mà hai người, mà
hết một cái Tăng đoàn của mấy con mà tu chứng hết thì đó là hạnh phúc Thầy vô
cùng. Mười mấy người được hết, đó là Thầy mừng. Thầy mừng là vì Phật pháp đã
sống lại.
(32:32) Sống lại qua hình ảnh của các con. Qua
cái sự tu tập của các con. Chứng nghiệm được sự làm chủ của các con đó là,
Nghĩa là trên Phật giáo trên thế giới người ta không thể làm được như các con
rồi. Cho nên Thầy đem hết sức lực của mình, hết sức lực của mình.
May mắn
lắm mấy con. Trong cái ấp Gia Lâm mà chỗ này Thầy có một khóm cất như thế này,
chỗ kia có một khóm cất chỗ kia. Toàn bộ một cái ấp như thế này, nó là một cái ấp
của Tu viện Chơn Như. Đâu đâu cũng có bóng dáng của người tu sĩ của Tu viện
Chơn Như.
Hình ảnh
đạo đức của nó đến đâu, thì nó nói đến đạo đức sống không làm khổ mình, khổ
người. Nó gieo vào lòng mọi người với cái sự sống đạo đức mấy con, đạo đức. Rồi
nó gieo vào lòng mọi người với cái sức Thiền Định làm chủ sự sống chết. Điều đó
là hạnh phúc vô cùng cho loài người trên hành tinh. Không riêng cho đất nước
Việt Nam của chúng ta.
Chúng ta
may mắn lắm mấy con. Một cái Tu viện chúng ta mà cất ở kia một cái khóm, ở nọ
một cái khóm. Mà Nhà nước vui lòng chấp nhận cho chúng ta, thì chúng ta có
phước lắm mấy con. Đâu phải dễ mấy con. Mấy con cứ nghĩ đi, ngoài cái vòng Tu
viện của mình, mà mình cất nơi khác, người ta sợ lắm. Vậy mà người ta không sợ,
người ta cho mình, là vì người ta quá hiểu mình, mấy con.
Cho nên
mấy con hãy ráng tu mấy con. Tu để xứng đáng là một người dân Việt Nam trong
một nước độc lập. Để dựng lại cái đạo đức cho dân tộc của chúng ta. Chỉ có sự
tu tập của chúng ta mới xứng đáng mà thôi. Nhớ lời Thầy nói mấy con. Nhớ lời
Thầy!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét