467- TỨ THẦN TÚC-LỰC VÔ CÙNG VÔ TẬN
(13:25) Về
Minh Nhân thì con hãy cố gắng, đó có tiến bộ rồi. Nhưng mà phải ráng khắc phục
được bệnh đau của mình. Các con phải ráng, phải cố gắng hơn. Được mười năm phút
không vọng tưởng, cố gắng. Mình để tự nhiên mà không vọng tưởng thì đó là cái
sự tiến bộ của mình. Các con phải cố gắng hơn nữa.
Thầy đang
kỳ vọng ở các con, để rồi chúng ta sẽ có một số người. Bởi vì những cái trường
lớp, những cái lớp học mà ở Tu viện của chúng ta để sắp sửa thành hình, tức là
sắp sửa xây dựng xong. Mà xây dựng xong thì phải có người đứng ra dạy, chứ
không có người đứng ra dạy sao được? Nó phải có lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp
bốn trong đó chứ.
Cho nên
Thầy xin giữ cái vai trò của một người dạy lớp Thiền Định. Còn mấy con dạy lớp
Giới luật giùm Thầy chứ. Bắt Thầy dạy Giới luật, rồi dạy Thiền Định, từ dạy lớp
thấp cho đến lớp cao thì Thầy chắc là chạy lên chạy xuống chắc chừng không đủ
sức rồi, mà bây giờ lớn tuổi rồi. Thì do đó Thầy mong rằng như sư Giác Thức, sư
Gia Hạnh, Chơn Thành hoặc là sư Thiện Cảnh và quý sư đang có mặt ở đây nỗ lực
tu tập. Để rồi thay Thầy đứng những lớp dạy đạo đức.
Mình đã
làm chủ được sự sống chết. Muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, đó
là mình đã tu xong rồi. Nghĩa là các con vào trong cái lớp mà tu tập Tứ Niệm
Xứ, đức Phật nói: “Bảy
ngày, bảy tháng, bảy năm”. Sự thật ra bảy ngày mấy con.
(15:05) Bảy ngày mà giữ tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự đúng cách, có phương pháp đàng hoàng. Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự suốt
bảy ngày. Nghĩa là bảy ngày, các con sẽ thấy tâm mình bất động an trú, không
buồn ngủ, không hôn trầm thùy miên, không vọng niệm chút nào hết hoàn toàn tỉnh
bơ. Đó là mấy con suốt thời gian bảy ngày đêm thì mấy con đủ Tứ Thần Túc, đủ Tứ
Thần Túc.
Bởi vì
trên Tứ Niệm Xứ mà nó sung mãn được như vậy thì đó là Tứ Thần Túc. Mà nó sung
mãn được như vậy thì nó phải trên
thân quán thân. Mà trên thân quán thân thì Định Niệm Hơi Thở
phải sung mãn. Định Niệm Hơi Thở sung mãn là: "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi
hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra". Chứ không
phải ngồi đó thấy thanh thản, an lạc, vô sự mà không thấy hơi thở là mình bị
tưởng tức làm mất hơi thở rồi. Tức là mất sự quán thân của mình rồi.
Các con
nhớ kỹ những lời Thầy nói hôm nay. Là khi quán trên thân quán thân, có nghĩa là
phải có một cảm nhận hơi thở. Định Niệm Hơi Thở đức Phật đã xác định mà. Sung
mãn Định Niệm Hơi Thở thì Tứ Niệm Xứ nó mới được. Chứ đâu phải là khi không mà
không có hơi thở sung mãn được trên nó thì làm sao mà Tứ Niệm Xứ sung mãn. Mà
hễ Tứ Niệm Xứ sung mãn thì bảy giác chi xuất hiện. Mà bảy giác chi tức là Tứ
Thần Túc, có gì đâu. Cái chuyện đó là quá rõ ràng. Kinh điển Phật chỉ dạy, chứ
trong đó rất rõ ràng. Không còn chỗ nào sai.
Cho nên
chúng ta thấy cái chân lý mà Diệt đế, nó bốn cái chân lý, mà chân lý Diệt đế rõ
ràng là cái trạng thái tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đó là cái chân lý. Nhưng
mà trên thân quán thân thì nó phải có hơi thở chứ. Chớ nó đâu phải nằm ở trong
cái chân lý không đâu. Mà cái trạng thái chân lý đó lại là ở trên cái Tứ Niệm
Xứ mới thấy rất rõ.
Cho nên
các con thấy vào Tứ Niệm Xứ nó đâu phải là Tứ Chánh Cần. Cho nên nó đâu còn
niệm khởi lăng xăng nữa. Nói tu Tứ Niệm Xứ mà còn có niệm khởi ở trong đầu, còn
hôn trầm, thùy miên, còn có cảm thọ đau chỗ này, đau chỗ kia làm sao gọi là vô
lậu. Mà trạng thái vô lậu là tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là vô lậu.
Vô lậu. Nhưng vô lậu mà có lậu thì sao được? Đã vô lậu thì vô lậu chứ.
(17:28) Cho nên hiện vô lậu mà có lậu là đang ở
trên Tứ Chánh Cần. Cho nên ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện. Để
sanh cái trạng thái vô lậu. Chứ đâu phải sanh cái trạng thái gì? Thiện đó là
toàn thiện, là vô lậu.
Hôm nay
nghe rất rõ. Cho nên cái trạng thái chân lý mà đức Phật gọi là chúng ta phải tu
tập để bảo vệ và giữ gìn nó. Bảo vệ giữ gìn nó, các con thấy tám cái lớp tức là
Đạo đế, tám cái lớp tu tập của chúng ta. Mà những cái lớp đầu tiên như Tứ Chánh
Cần, chúng ta tu tập chưa xong, thì làm sao bước vào Tứ Niệm Xứ cho được? Mà Tứ
Niệm Xứ nó là Chánh Niệm. Mà Chánh Niệm chưa xong, làm sao bước vào Tứ Thánh
Định? Làm sao Chánh Định được?
Tứ Chánh
Cần tức là Chánh Tinh Tấn. Mà Chánh Tinh Tấn chưa tu tập xong thì làm sao bước
vào Chánh Niệm? Mà Chánh Niệm chưa xong là Tứ Niệm Xứ chưa xong thì làm sao mà
bước vào Chánh Định? Mà Chánh Định là Tứ Thánh Định. Các con thấy từng lớp,
từng lớp của chúng ta rõ ràng mà.
Cho nên
hiện giờ mà chúng ta còn đang học giới luật đức hạnh là mục đích chúng ta để
thông suốt năm cái lớp đầu tiên. Từ Chánh Kiến cho đến Chánh Mạng, chúng ta
phải thông suốt. Thông suốt để làm gì? Để chúng ta trên cái Chánh Tinh Tấn là
chúng ta ngăn và diệt tức là Tứ Chánh Cần. Nhờ cái tri kiến hiểu biết đó mà
diệt. Chứ đâu phải ngồi đó mà ức chế tâm, ngồi đó mà chịu đựng, ngồi đó mà
nhiếp cách bằng cách này cách khác.
(19:03) Cho nên đi từ con đường Giới là tri
kiến phải thông suốt giới luật. Còn chúng ta chưa thông suốt giới luật, làm sao
chúng ta xả? Làm sao chúng ta xả được tâm, ly dục, ly ác pháp được? Đó là cách
thức chúng ta phải thông suốt giới luật. Mà thông suốt giới luật thì phải thông
suốt giới luật đức hạnh của chúng, của giới luật.
Cho nên
hôm nay, quý thầy sắp sửa bước vào Tứ Niệm Xứ thì lắng nghe từng tâm niệm của
mình. Không ức chế, lắng nghe, nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi nhìn lại, nhìn lại
cái chỗ ý thức của chúng ta coi nó khởi niệm gì? Nó có buồn ngủ hay không? Coi
thân này nó có cảm thọ còn tê, còn đau nhức hay không? Được bao nhiêu phút?
Được ba phút, năm phút, mười phút.
Như Minh
Nhân đã nói được mười năm phút. Mười năm phút chưa đủ. Chưa đủ bước vào Tứ Niệm
Xứ. Phải ba mươi phút kìa, ba mươi phút. Bởi vì ba mươi phút được thanh thản,
an lạc, vô sự trong cái sự quán xét nhìn ý thức của chúng ta, để coi thử coi,
nó còn niệm gì hay là không niệm? Còn niệm thì xả mà không niệm thì thôi.
Trong khi
chúng ta ngồi xem xét niệm đó thì các pháp bên ngoài sẽ tác động. Thì chúng
ta: “Thấy lỗi mình
không thấy lỗi người”. Ai nói gì mặc, khen chê mặc.
Ngày ăn
một bữa sống, cho ăn gì sống là ăn, chứ không cần tha thiết, bởi vì tất cả thực
phẩm đều bất tịnh. Ăn để sống, chứ không phải ăn để ngon để bổ, để béo, để mập.
Không phải! Chúng ta không cầu cái đó nữa đâu. Cái đó là bất tịnh. Đối với
người tu, chúng ta không quan trọng về vấn đề nữa đó. Mà chúng ta quan trọng
trên vấn đề tu tập.
Các con
sẽ được Thầy kiểm tra những cái giai đoạn để mà chuyển biến. Thầy lo cái khu
cho bên nữ. Hiện giờ khu bên nữ cất mười hai cái thất, để cho mười hai cô sắp sửa
qua. Còn bên nam, mấy con biết mười sáu cái thất, ở đây mấy con có đủ mười sáu
người chưa? Hay là thiếu nè? Nghĩa là Thầy nhìn vào cái giới Tăng đoàn của mấy
con, nhưng không bỏ cư sĩ mấy con.
(21:03) Thầy có nghe có một ít cư sĩ tâm bất
động, thanh thản, xả tâm rất tốt. Thầy đang lưu ý những vị cư sĩ đó. Thầy sẽ
đồng thời cho cái Tăng đoàn các con đi vào tu. Đi vào tu Tứ Niệm Xứ thì cho
những vị cư sĩ xả tâm cũng vào Tứ Niệm Xứ tu tập. Không thua gì mấy con đâu.
Cho nên
vì vậy mấy con là những người đã bỏ hết rồi. Mặc y áo của Phật rồi, làm giống
Phật rồi. Phải cố gắng để thực hiện cái gương hạnh của một vị tu sĩ giải thoát.
Còn các
cư sĩ, các con là Thánh cư sĩ. Tâm đã xả ly, tuy rằng còn chiếc áo của cư sĩ,
còn cái đầu để tóc của người cư sĩ. Nhưng sự thật ra mấy con sống đúng giới
luật, sống xả tâm không bị ác pháp tác động vào thân tâm của mình, thì các con
vẫn vào Tứ Niệm Xứ tu tập được. Để nói lên tiếng nói rằng chúng tôi là cư sĩ
nhưng vẫn tu chứng đạo. Các con thấy chưa?
Cho nên
cái sự tu tập phải ráng mấy con, một chút xíu nữa thôi. Còn một chút nữa thôi,
sẽ được gần bên Thầy. Thầy ở bên đây, mà tâm mấy con còn động là mấy con xa vời
Thầy muôn trùng vạn. Còn nếu mà mấy con “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” dù
mấy con ở đây, chứ mấy con đang ở gần Thầy. Chỉ còn một ngày nào đó để được bên
Thầy rèn luyện mấy con cách thức tu tập để có Tứ Thần Túc.
Trong sáu
tiếng đồng hồ, mấy con ở trên tâm bất động, Thầy sẽ dạy cái phương pháp rèn
luyện Tứ Thần Túc. Còn nếu mà không thì Thầy cho mấy con kéo dài khoảng bảy
ngày đêm ở trên Tứ Niệm Xứ- tâm bất động, thanh thản, nó cũng sẽ có đủ Tứ Thần
Túc.
Bởi vì
trạng thái tâm vô lậu là nó phải có cái lực của vô lậu. Mà bảy ngày đêm là cái
lực vô lậu, cái trạng thái vô lậu bảy ngày đêm là nó phải có cái lực vô lậu của
nó. Mà lực vô lậu của nó gọi là Tứ Thần Túc, chứ không có gì cả. Khi các con
chết bỏ cái thân này hoàn toàn. Linh hồn chúng ta không có, nhưng mà cái lực Tứ
Thần Túc còn.
(23:20) Cho nên chúng ta vào Tứ Thiền. Chúng ta
nhập Tứ Thiền là chúng ta vào Tứ Thiền bằng Tứ Thần Túc, chứ không phải bằng
cái ý thức của chúng ta muốn vào. Khi chúng ta muốn vào Tứ Thiền, là chúng ta
phải đứng cái trạng thái ở trên cái trạng thái Tứ Niệm Xứ- tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự.
Chứ không
phải ở trong cái trạng thái bình thường của chúng ta, hoàn toàn ở trong cái ý
thức chúng ta đâu. Mà nó ở trong cái trạng thái an trú của trên Tứ Niệm Xứ. Từ
đó chúng ta ra lệnh bằng Tứ Thần Túc: Định Như Ý Túc. Vào định nào thì thân tâm
của chúng ta sẽ vào trạng thái của định nấy. Các con hiểu chưa?
Chứ không
phải là chúng ta vào cái định đó bằng cái ý thức của chúng ta muốn bình thường
như mấy con giờ đâu. Mà mấy con, lệnh của mấy con bằng lệnh của Định Như Ý Túc.
Thì thân tâm vào đó rồi, sau khi vào đó rồi thì các con thấy rõ ràng. Bây giờ,
một người bình thường như thế này còn đang ở trên Tứ Niệm Xứ- tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự- rõ ràng ý thức còn tỉnh táo hoàn toàn, chưa mất.
Nhưng vì
ở trên Tứ Niệm Xứ, cho nên nó đã có được Tứ Thần Túc rồi. Nếu người tu chứng mà
đã có Tứ Thần Túc thôi. Còn mấy con bây giờ trên Tứ Niệm Xứ mới có được một
giây, một phút hay hoặc là mười năm phút, thì nó chưa có Tứ Thần Túc. Chưa có
Tứ Thần Túc cho nên khi mà tịnh chỉ hơi thở hoặc một cái điều gì mấy con lọt
vào định là bị tưởng hết rồi.
Còn có Tứ
Thần Túc thì người ta ra lệnh vào. Thì ví dụ như: “Diệt tầm tứ nhập Nhị Thiền”,
thì ngay đó ý thức chúng ta đâu còn. Vậy thì trong khi nhập Nhị Thiền lấy cái ý
thức đâu mà ra, có phải không? Mấy con thấy rõ ràng!
Bây giờ
diệt: “Xả lạc, xả khổ,
xả niệm thanh tịnh nhập Tứ Thiền, tịnh chỉ hơi thở”. Thì lúc
bây giờ là Định Như Ý Túc chứ không thể nào là ý thức của chúng ta ra lệnh nó
được. Mà khi vô trong đó được cái trạng thái của Tứ Thiền rồi, thì lúc bây giờ
muốn ra là phải cái lực của Định Như Ý Túc, chứ không phải là cái ý thức của
chúng ta truyền lệnh được. Thì ra, thì cái lực của nó, nó hướng dẫn ra, xả ra.
(25:30) Cho nên Thiện Cảnh nhớ kỹ con đang vào
cái trạng thái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Mà khi xả ra, tác ý xả
ra là còn đang ở trên cái trạng thái bất động đó. Tác ý nó mà xả ra thì nó phải
xả ra. Mà nó chưa xả ra tức là nó kẹt ở trong đó. Xả ra, mình thấy đi đứng mà
nó cũng nghe còn cái trạng thái an thì đó là bị tưởng. Bị trạng thái tưởng, cho
nên mình ra lệnh không được. Ra lệnh không được.
Bởi vì
trong khi mấy con thấy an trú được là cái thân mình bệnh đó. Mình bảo: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Mặc dù cái đầu
chúng ta đang nhức nè, mà chúng ta muốn cho cái thân tâm chúng ta nên an ổn, nó
không còn đau nhức nữa.
Chúng ta
tác ý một lần, hai lần. Mà một lần bắt đầu cái thân chúng ta có một trạng thái
an. Mà an thì làm sao có thấy nhức đầu được. Đã an tịnh rồi. Mà không nhức đầu
thì thọ đã đi rồi. Mà thọ đã đi rồi thì bắt đầu bây giờ bảo ra khỏi cái trạng
thái an này thì nó sẽ ra chứ sao. Nó phải nghe lời chứ.
Hồi vô
thì mình bảo nó vô, bây giờ ra bảo nó ra, nó không chịu ra. Trời đất ơi! Bộ mày
dính kẹt trong sao? Thì không được. Phải nghe lời tao. Phải không? Cho nên vì vậy
mình ra lệnh bảo cái trạng thái an trú này phải lìa ra cho khỏi. Bây giờ không
phải ở trong hơi thở để an tịnh thân hành nữa. Phải tác ý mạnh, thì nó sẽ ra
liền.
Nghĩa là
con phải làm chủ nó điều khiển. Bảo vô thì phải vô, mà bảo ra thì phải ra. Đó
là tập cái Dục Như Ý Túc. Cái muốn của mình theo cái lực của mình muốn, chứ
không thể.
Bây giờ
vô được an tịnh rồi, bây giờ đi ra xả không được. Trời đất ơi! Như vậy là tui
đi đâu tui cũng mang theo nó hết, như thế này thì chết tui rồi. Tui bây giờ tui
không muốn an nữa. Còn hồi nãy là tại nhức đầu, tui muốn an cho nó không nhức
đầu. Còn bây giờ nó không nhức đầu nữa mà cứ an an kiểu này, thôi chắc chết
tui. Có phải không? Tui phải trở về sự bình thường chứ.
(27:29) Như vậy gọi là chúng ta làm chủ. Thì
phải tập ngay, làm chủ được cái sức Thiền Định của nó, cái sự an trú. Hay lắm!
Bởi vì con người, mình thấy con người mình quá là phàm phu. Người ta đụng tới
có thể dễ chết lắm. Nhưng mà sao lại có cái lực đến mức độ kỳ lạ. Con người
chúng ta thật đúng là cái thân của chúng ta kìa, thân thiệt là bất tịnh. Nhưng
mà có cái lực vô cùng, vô cùng vô tận.
Cho nên
mà người ta nói con người linh thiêng thật. Nhưng mà người ta hiểu qua cái linh
thiêng đó, bằng cách là thiêng liêng đó. Nghĩa là làm như là phù hộ, gia hộ,
làm như là hiện thần thông, hiện linh hồn đồ, đi cứu khổ chỗ này, chỗ kia.
Người ta thiêng liêng như vậy đó thì cái đó sai mấy con. Nó linh, nó linh thật
là nó có cái lực mạnh thật.
Chứ không
phải là nó linh thiêng bằng cách như người ta sống trong mê tín, sống ảo tưởng.
Ở đây nó linh thật, nó mạnh. Linh có nghĩa là nó mạnh thật, nó đủ cái lực nó
thật. Chứ nó không phải thiêng liêng gì hết. Nó không phải linh thiêng gì đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét