472- SƠ THIỀN KHÁC TRẠNG THÁI TÂM BẤT
ĐỘNG
(00:02) Trưởng lão: Con xá
Thầy thôi con.
Tu sinh: Kính
bạch Thầy con xin phép hỏi.
Trưởng
lão: Rồi được rồi, con cứ ngồi đi con, Thầy không sao đâu con.
Tu sinh: Thưa
Thầy kỳ rồi, con là bên Nam Tông. Con được coi sách Thầy nói về để mà, tu để mà
về Năm thiền chi đó, hướng về cái hình tướng, cái học thức. Nhưng mà được Thầy
dạy kỳ rồi nói về giới. Do đó mà con nghĩ như vầy không biết có đúng hay là
trái ý Thầy đã dạy về Phật. Cái chữ giới này đó con liên tưởng đến là cái pháp
tu Tứ Bất Hoại Tịnh. Là cái pháp này, đó là pháp của, là nó tu theo cái Bát
chánh. Là để rời bỏ cái tâm tham, sân, si, nó không chi phối, nó đưa đến cái
chánh trực, chánh trực đưa đến cái nghĩa tín thọ, pháp tín thọ, đưa tới thông
qua đưa đến hỷ, đưa đến định tĩnh và cái tập diệt đưa đến cái pháp lưu. Cái
pháp lưu này đó theo con nghĩ để dẫn đến ly dục, ly ác pháp. Mà đã ly dục, ly
ác pháp được thì nó dẫn đến cái năm thiền chi. Mà đã năm thiền chi được mình
mới giải thoát được cái năm triền cái. Do đó mà con nghĩ như vậy thì có đúng
không?
Trưởng
lão: Đúng chứ con. Đó là một cái đúng mà đâu có gì sai đâu. Bởi vì
mình phải đi vào giới trước. Mình vào giới để cho mình có được cái tri kiến
giới. Để cho mình ngăn mình diệt được, để cho mình xả được tâm của mình mình
mới đi vào năm cái thiền chi mới được! Chứ còn năm cái thiền chi mà giới nó
chưa xong thì vào năm thiền chi đâu được. Ly dục, ly ác pháp năm thiền chi đâu
có được, đầu tiên thì mình cũng ly dục, ly ác pháp bằng giới nhưng mà nó chưa
có năm thiền chi đâu. Ly dục hết cái thô tới cái vi tế rồi đó nó mới năm thiền
chi nó mới hiện ra được. Đó, thì cái đó đúng con không sai đâu con.
(01:55) Tu
sinh: Còn cái câu thứ hai con muốn hỏi. Bạch Thầy, con nghĩ là
khi mà nhập được Sơ Thiền thì cái người nhập đó có thể biết bên ngoài mà cả
biết bên trong. Còn từ Nhị Thiền mà trở đi đó thì có thể là bên ngoài không còn
biết nữa. Nhưng mà ở bên trong thì con không được rõ lắm. Là cái người đó có
chỗ thì nói là chỉ không còn tác nhân, mà chỉ còn có tri nhân thôi. Là tức là
mình cái óc não mình không có điều khiển nữa mà chỉ có đứng coi như là thụ động
quan sát thôi, đó là một cái ý. Còn một ý nữa là không có, cái tâm lúc đó bên
trong, ở ngoài thì không biết rồi nhưng mà ở bên trong nó hoàn toàn không biết
gì hết nữa. Như vậy là con không hiểu cái trường hợp này khi nhập định thì cái
vị mà được nhập định đó là cái bên trong thì thế nào?
(02:49) Trưởng
lão: À đây Thầy nói cho con thấy rõ ràng!
Bởi vì đó
khi mà nhập Sơ Thiền đó thì mình phải ở trên cái trạng thái của Tứ Niệm Xứ rồi
- Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự rồi. Tức là nó đang cảm nhận toàn
thân nó như cái Định Niệm Hơi Thở nó sung mãn đó - "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi
thở ra, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở vô", phải không?
Đó là cách thức để diễn tả, để nói lên. Chứ còn cái người mà người ta trên thân
quán thân thì người ta cảm nhận rất rõ ràng, thì mình ở trên cái trạng thái bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự của Tứ Niệm Xứ đó. Nó là cái trạng thái ly dục,
ly ác pháp của Tứ Niệm Xứ. Đó nó cũng vô lậu rồi, nhưng mà nó chưa có đủ cái
năng lực của giác chi. Nó chưa đủ năng lực giác chi, nó chưa đủ Tứ Thần Túc.
Thì trong
lúc đó bây giờ nó muốn nhập Nhị Thiền đó là cái trạng thái của bất động của Tứ
Niệm Xứ đó, nó phải khoảng thời gian nó phải bảy ngày, bảy ngày, bảy đêm. Chứ
nó không thể nào mà nó chỉ có một giờ, hai giờ bất động, tâm thanh thản, an
lạc, vô sự đó mà nó có đủ cái lực để nó bước qua cái giai đoạn của bốn thiền.
(03:52) Cái Sơ Thiền con thấy nó năm thiền chi
đó. Con nói năm thiền chi là Sơ Thiền đó. Thì do đó mà nếu mà nó đủ được cái
lực của bảy giác chi rồi, bởi vì nó phải sung mãn của cái bảy năng lực giác chi
này nó đầy đủ rồi thì nó mới vào được cái Tứ Thánh Định. Mà Tứ Thánh Định thì
cái Sơ Thiền phải là vào trước. Mà nó vào trước đó là nó không phải vào bằng
cái ý thức của nó tác ý nó vào.
(04:15) Ví dụ như: "Tâm ly dục, ly ác pháp nhập Sơ
Thiền", đó là cái câu tác ý của cái Sơ Thiền. Các con thấy Sơ
Thiền thì nó nói: “Tâm ly
dục, ly ác pháp nhập Sơ Thiền” thì khi vào Sơ Thiền thì năm
thiền chi nó hiện ra: Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất tâm. Nó có Tầm, có Tứ tức là nó có
ý thức, nó hoàn toàn ở trong cái thiền chi đó, cho nên cái ý thức nó không mất.
Cho nên nó vừa biết bên ngoài và vừa biết bên trong. Nó đang tỉnh thức, cái đó
là đúng, ở Sơ Thiền thì đúng rồi.
Nhưng mà
đến Nhị Thiền thì con thấy nó diệt Tầm, Tứ. Tầm, Tứ tức là ý thức chúng ta nó
diệt sạch mà. Nó vào nó chỉ còn bên trong không hà. Mà nếu mà bên trong không
đó thì hiện bây giờ đó, nếu mà nó không có Tứ Thần Túc, Định Như Ý Túc đó thì
nó sẽ không đường ra. Nó không còn ý thức, bởi vì ý thức nó đã diệt rồi. Diệt
Tầm, Tứ nhập Nhị Thiền mà. Con thấy rất rõ không? Cho nên con nói nó không biết
ra ngoài mà nó biết bên trong. Nó biết vô trong là biết, cái biết nó đâu phải
là ý thức. Mà là tưởng thức, tưởng uẩn.
Cho nên
vì vậy mà đến Tam Thiền nó phải xả cái tưởng của nó nó mới nhập được Tam Thiền.
Con thấy không? Cho nên Nhị Thiền thì nó còn cái tưởng, cho nên vì ý thức nó
dừng, nó diệt Tầm, tứ nó dừng cho nên tưởng nó hoạt động, tưởng thức nó hoạt
động nó biết, nó biết bên trong của nó là tưởng. Cũng như con ngủ thì con không
thể biết bên ngoài, nhưng mà chiêm bao con vẫn thấy con tiếp xúc được trong
giấc mộng chiêm bao con. Con hiểu chỗ đó chưa?
Cho nên
cái tưởng nó đang hoạt động ở trong Nhị Thiền. Mà khi mà cái tưởng ở trong Nhị
Thiền đó, thì có thể nói rằng nếu cái người đó họ dùng tưởng họ tác ý họ đi ra
thì cũng có thể được, chứ không phải không được, nhưng mà họ đâu biết được.
Cho nên
chỉ có Tứ Thần Túc đó, thì cái Định Như Ý Túc đó họ ở trong đó họ mới sử dụng
họ đi ra. Cho nên khi nhập Sơ Thiền họ phải dùng Định Như Ý Túc họ vô, rồi họ
ra họ cũng dùng cái Định Như Ý Túc họ ra. Chứ họ không dùng ý thức nữa. Mặc dù
có Tầm, Tứ nhưng mà họ không sử dụng nó nữa. Họ dùng cái lực của vô lậu. Chứ
họ, bởi vì tới mà cái Tứ Thiền Định rồi thì phải cái tâm vô lậu ở trên cái Tứ
Niệm Xứ. Con thấy Tứ Niệm Xứ nó phải vô lậu. Nó cái chơn lý của nó rõ ràng là
Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự rồi. Đó là vô lậu rồi.
(06:30) Mà khi nó vô lậu cho đến đúng cái thời
điểm của nó, cái thời gian của nó đúng đó là bảy ngày. Như trong kinh Tứ Niệm
Xứ nói: "Bảy ngày,
bảy tháng, bảy năm chứng đạo” mà. Bảy ngày kéo dài được rồi là
chứng đạo. Chứng đạo tức là nó ở trên tâm vô lậu. Vô lậu là chứng đạo chứ không
có gì hết. Con hiểu chưa?
Cho nên
khi mà nhập Sơ Thiền thì ý thức nó còn thật, nó còn biết trong, biết ngoài, ý
thức nó biết. Nó nghe trong tim, gan, phèo, phổi, tất cả mọi cái thân của nó
đang hoạt động, nó biết hết. Mà ở bên ngoài chim kêu, chó sủa gì nó biết hết.
Tầm, Tứ nó còn. Cho nên nó có năm chi thiền, nó rõ mà: Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất
tâm mà. Nó rõ! Nó có cái Nhất tâm. Mà nó đã biết trước sau, tất cả mọi cái
nhưng mà âm thanh, sắc tướng không tác động được nó, nó không bị động. Nó nhập
vô cái Sơ Thiền, nó không bị động.
Cho nên
khi mà chúng ta tu tập đó chúng ta biết ly dục, ly ác pháp của Tứ Niệm Xứ, nó
không phải là Tứ Thánh Định, không phải là Sơ Thiền. Tứ Niệm Xứ nó khác con, nó
cũng ly dục, ly ác pháp mà nó ở trên trạng thái bất động tâm, thanh thản, an
lạc, vô sự. Cái trạng thái nó không phải năm chi thiền.
Nhưng mà
khi mà nhập Sơ Thiền thì nó có năm chi thiền, thì do đó nó năm chi thiền nó hiện
rõ ra, đó là Sơ Thiền. Nhưng mà nó không sử dụng ý thức của nó trong cái Thiền
Định đó đâu. Nó biết rất rõ, nó tỉnh biết rất rõ, do ý thức nó biết rất rõ
nhưng nó không sử dụng mà nó sử dụng Định Như Ý Túc. Nó ra, nó vô, nó sử dụng
Định Như Ý Túc.
Cho nên
đến khi mà nó nhập Nhị Thiền thì nó diệt Tầm, Tứ, tức là ý thức nó bị diệt. Sáu
thức nó bị diệt đó. Nó chỉ còn có tưởng thức nó chưa diệt. Cho nên nó ở trong
cái trạng thái của tưởng. Nó biết của tưởng nên nó biết vô trong chứ không biết
ra ngoài nữa. Cũng như con ngủ thì con không thể nào con thấy ra ngoài được,
con thấy cảnh giới ra ngoài được. Nhưng mà con thấy, nằm chiêm bao con thấy
cảnh giới trong giấc mộng con được, đó là thấy bên trong.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét