479- HAI MẶT THIỆN ÁC CỦA Ý THỨC
(30:02) Trưởng
lão: Con!
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ kính bạch
Thầy!
Con là
Thiện Nhân xin phép được kính hỏi Thầy. Khi Như Lý Tác Ý là: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra". Được khoảng một thời gian đó thì nó móng
cái vọng niệm, nó xẹt ra. Thì nếu mà không khéo đó thì những cái niệm, thất
niệm như vậy đó, tạp niệm như vậy nó sẽ kéo từng dòng suy nghĩ. Như vậy con
kính hỏi Thầy đó có phải là cái tưởng thức nó xen vào không? Cái vọng niệm, cái
tưởng thức nó liên quan nhau như thế nào? Mà nếu mà con đang mất Như Lý Tác Ý,
rồi con mất Chánh Niệm, con không giữ được Chánh Niệm, mà bị cái dòng suy nghĩ
nó kéo đi như vậy mà nếu là cho đó là cái trạng thái tưởng thức thì cái gì nó
làm cho mình quay trở lại vào cái nhiếp tâm để mà tác ý trở lại? Dạ con xin hỏi
Thầy?
Trưởng
lão: Ừm! Cái ý thức của chúng ta nó có hai phần. Một mặt nó là
thiện, một mặt nó là ác. Cho nên thường thường đó khi mà chúng ta hiểu Phật
pháp rồi thì ý thức của chúng ta nó tự nó đấu tranh với nhau. Cái mặt anh thiện
này, cũng cái ý thức chúng ta thiện nó nổi lên, mà cái anh ác nó nổi lên thì
hai bên nó đấu tranh nhau. Nó nói mày nói sai, nói trật không đúng. Cái này nó
đấu tranh cái kia, cái kia nó đấu tranh cái nọ. Nhưng mà sự thật nó có một cái
mà thôi.
Cái vọng
niệm của con nó cũng thuộc về ý thức. Ý thức nó khởi niệm, chứ không phải là
tưởng. Tưởng là nó hiện ra một cái trạng thái khác. Vì vậy mà người ta nói vọng
tưởng. Là tại vì mình ngồi đây mà mình nhớ lại cái chuyện năm xưa, năm rồi. Nó
tưởng, nó nhớ lại. Con hiểu không? Tức là ở trong cái kho tàng mình huân tập
đó, nó nhớ ra, rồi nó mới khởi ra. Mà nó khởi ra thì mình thiếu cái sự tĩnh
giác của mình đó thì mới lôi mình suy nghĩ một lúc, rồi mình nhớ lại thì mình
tác ý thì nó dừng lại. Thì mình trở về trạng thái bất động bình thường. Đó là
một cái ý thức mà nó hai mặt, mặt thiện và mặt ác.
Hiện giờ
mình đang rèn luyện cái ý thức chúng ta ở trong thiện pháp, cho nên vì vậy mà
cái mặt ác nó hiện ra thì cái ý thức thiện nó quán, nó tư duy, nó xả cái niệm
ác của nó đi. Để nó đem lại cái sự bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của nó.
Cho nên nó thường thường nó một mình nó mà nó đấu tranh. Nó làm cho chúng ta
thấy như hai mặt. Cũng như cái ý thức rồi cái tâm.
Sự thật
ra cái tâm là sáu cái thức như Thầy đã nói mà. Sáu cái thức mắt, tai, mũi,
miệng, thân, ý thức của mình đó, nó gồm lại nó gọi là tâm. Còn cái ý thức chúng
ta nó hay khởi niệm này, niệm kia đó gọi là ý thức. Còn nó duyên theo các cái
âm thanh ở ngoài rồi nó khởi cái niệm theo âm thanh đó, thì nó cũng là thuộc về
ý thức. Nhưng nó duyên theo cái âm thanh của cái nhãn thức, nó thấy hình sắc
hoặc là nó thấy âm thinh. Thì nó nghe âm thinh mà nó duyên theo, đó là nó khởi
theo cái niệm đó thì cái ý thức nó làm việc theo cái thức của nhãn thức hay nhĩ
thức. Nó duyên theo sáu cái trần của nó mà nó làm việc. Cho nên cái ý thức nó
làm việc rộng lắm. Nhưng mà nó làm việc theo sau cái thức của nó, trong cái
nhóm sáu thức của nó. Cho nên nhóm nó gồm lại thì chúng ta gọi là tâm.
Nhưng mà
hiện giờ chúng ta biết ý thức chúng ta nó có hai mặt. Mặt thiện và mặt ác. Ngày
xưa nó không biết thì nó toàn là ác. Mà nó ác nhiều, thiện ít. Còn hôm nay nó
thì nó thiện nhiều mà ác ít. Con hiểu không? Lần lượt nó, lần lượt nó dẹp hết
cái ác thì nó còn toàn thiện. Mà toàn thiện thì nó là vô lậu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét