480- TỨ NIỆM XỨ - THÂN NGỦ MÀ TÂM KHÔNG
NGỦ
(33:17) Rồi hiểu không, mấy con còn hỏi gì nữa
không? Rồi rồi… Con… rồi.
Tu sinh 4: Mô
Phật! Kính bạch Thầy!
Đề tài về
con cũng mong sống độc cư được cái vấn đề thùy miên mà thùy miên hay tới thăm.
Bạch Thầy, cho con hỏi là trong đoạn kinh Thầy có dạy là "thân ngủ mà tâm không ngủ".
Thì xin bạch Thầy làm sao mà tu tới đâu mà tới trạng thái đó hoặc là làm sao
mà "thân ngủ mà tâm
không ngủ"?
Trưởng
lão: À muốn tu được mà "thân
ngủ mà tâm không ngủ", rõ ràng mấy con, nó rõ ràng.
Bởi vì
khi mà con tu tập Tứ Niệm Xứ, đó rõ ràng là thân nó ngủ mà tâm không ngủ mấy
con. Tại vì nó ngồi đây nó thanh thản, an lạc, vô sự. Mà hoàn toàn cái thân nó
ngồi im lặng, nó bất động hoàn toàn, nó ngủ đó con. Con hiểu chưa? Mà cái tâm
nó biết rõ ràng, tức là tâm nó tỉnh thức. Cho nên nó bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự mà. Đó là, cho nên vì vậy mà bảy ngày đêm nó thức suốt bảy ngày đêm
không buồn ngủ con.
Cho nên
vì vậy mà người ta phá cái hôn trầm, thùy miên ngay từ lúc đầu đó. Mà còn cái
trạng thái hôn trầm, thùy miên là người ta không chấp nhận được. Người ta buộc
lòng phải phá ngay từ lúc đầu. Phải tập Chánh Niệm Tĩnh Giác nè, phải đi Thân
Hành Niệm nè, rồi phải ngồi tác ý nè: "Với
tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra" nè.
Để phá cho nó sạch tất cả những điều đó để mà vào Tứ Niệm Xứ là không còn hôn
trầm, thùy miên. Vậy chứ con còn hôn trầm, thùy miên thì vào Tứ Niệm Xứ sao
được. Hiểu không? Con hiểu không?
Đó, làm
sao mà chúng ta vô được Tứ Niệm Xứ là nó sẽ hết hôn trầm, thùy miên. Thì mấy
con chuẩn bị chứ làm sao. Bây giờ, ngay từ bây giờ là mấy con nè, "An tịnh tâm hành" nè
làm cho đừng vọng tưởng nè. "An
tịnh thân hành" nè làm cho đừng cảm thọ nè. "Với tâm định tỉnh" làm
cho tâm mình không còn hôn trầm, thùy miên. Con thấy ba cái đề mục này nó dạy
chúng ta cách thức để mà nhắc, để mà dẫn nó vào cái sự an ổn. Như vậy mà, trước
khi như vậy mà chúng ta còn phải tập luyện là nhiếp tâm và an trú. Và Tứ Chánh
Cần thì ngăn diệt xả tất cả cái tham, sân, si chúng ta, rất nhiều để xả cho
sạch. Con thấy chưa?
Nó đủ
những cái điều kiện. Để rồi nó mới được ngồi nó bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Rồi bất động, thanh thản, an lạc, vô sự ba mươi phút, nó an ổn như vậy
rồi bắt đầu mới vào Tứ Niệm Xứ mới được. Thì bây giờ con thấy bảy ngày đêm mà
ngồi nó không mỏi mệt, mà tâm không vọng tưởng, mà không hôn trầm, thùy miên.
Trời nghe nói không biết chừng nào mình làm được. Nghe ghê quá. Sự thật ra nó
không ghê đâu. Nó vô đó thì nó an trú một cách kỳ lạ chứ nó đâu phải khó khăn
gì. Tại bây giờ mình chưa tới thấy nó khó.
Làm sao
mà ngồi lại, một đêm mới một giờ, hai giờ mà gục tới, gục lui mà bây giờ nghe
nói mà bảy ngày đêm mà không ngủ thì vậy chắc tiêu mình luôn rồi, không ngủ
chắc nó tiêu rồi. Không có đâu con, nó sung mãn ghê gớm lắm. Con người nó khỏe
khoắn, nó ghê lắm. Không ngủ mà nó khỏe khoắn lắm chứ không phải nó, bởi vì cái
thân nó an ổn vô cùng, nó ở trong cái định của Tứ Niệm Xứ mà. Định bất động của
nó mà. Nó hay lắm.
Các con
tu theo pháp Phật thì nó lạ lùng, đời nó không thể được đâu. Mà cái người tu
mình người ta mới đạt được mấy con. Thấy không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét