492- THẦY DÙNG TAM MINH VIẾT
SÁCH ĐẠO ĐỨC
(59:18) Cái phương pháp cụ thể mà đạo Phật đã để lại
cho chúng ta là một cái phương pháp rất quý.
Cái quý thứ nhất là chúng ta là một con người sống mà làm
chủ được cái thân tâm của chúng ta.
Cái quý thứ hai là chúng ta không còn tái sanh luân hồi.
Cái quý thứ ba của nó, là một con người quá tầm thường bằng
xương bằng thịt như thế này, mà nó thông suốt vũ trụ.
Thầy viết sách đạo đức nhân bản, mà nếu không có cái trí
Tam Minh thì Thầy chẳng mò đâu ra mà viết. Thì bằng chứng mấy con thấy có ai mà
viết sách đạo đức nhân bản, mà lấy năm giới của Phật mà viết ra như vậy không?
Nếu có thì từ xưa tới giờ người ta cũng biết năm giới, chứ đâu phải người ta
không biết.
Cho nên Thầy quan sát rất kỹ qua cái trí tuệ Tam Minh,
chúng sanh đủ phước hay không? Viết ra này họ có đọc hay không, và đem lợi ích
chúng sanh, cái giai đoạn này chúng sanh có hưởng được cái phước này không? Nếu
không, ai làm mấy con? Vì vậy Thầy mới làm chứ, đâu phải mà muốn làm là làm đại
đâu. Mình phải biết tương lai như thế nào mới làm chứ. Còn không biết tương lai
mà làm cũng như mình làm cầu danh như mấy người mà viết kinh, viết sách là chỉ
đưa ra để cầu danh. Còn Thầy đây còn danh lợi làm cái gì đây?
(1:00:41) Danh lợi mà để làm cho mình nhọc nhằn như
thế này là làm chi? Cho nên ở đây không danh lợi, mà vì sự đau khổ của mọi người
mà làm. Cho nên đối với Thầy, chẳng hạn nào như bây giờ, cái duyên phước đủ, là
chánh quyền giúp đỡ ủng hộ mình, mình được ngồi yên tu. Còn cái duyên phước
không đủ, thì họ đến họ dẹp, họ cấm bây giờ không được ai về đây tu tập hết. Họ
chỉ ngại lo mình không biết là mọi người đột nhập vào đây họ sẽ làm cái gì, gì
gì nó rắc rối cho đất nước, họ lo ngại. Thì Thầy cũng vui vẻ, đó là một cái duyên
nó không đủ thôi.
Còn vừa đủ, người ta thấy mình tu tập tốt, làm việc tốt,
học đạo đức tốt thì người ta trợ giúp mình, thì mình cứ an ổn mình lo tu tập.
Thực sự ra một cái Tu viện mà cả một trăm mấy chục cái nhà như thế này, thì cái
người mà quản lý, họ thấy không thể nào quản lý nổi, họ rất sợ.
Cho nên Thầy muốn nói như vậy để chúng ta hiểu đó là cái
may mắn của chúng ta, trong một cái giai đoạn được người lãnh đạo, người ta hiểu
biết, người ta giúp đỡ mình. Chứ cỡ người ta không cần hiểu biết, người ta chỉ
ngăn thôi. Bởi vì người ta nghi là người ta ngăn thôi, để cho người ta khỏe
thôi, lỡ có gì thì nhiều khi nó mệt lắm mấy con, nó rất mệt.
Cho nên ở đây chúng ta được một phút yên ổn mà tu như thế
này là quý lắm mấy con, là phước. (01:02:14)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét