495- PHẬT LÀM ĐƯỢC, CON NGƯỜI
CŨNG LÀM ĐƯỢC
(05:09) Kim Quang, là vì Thầy thấy quá tội, có một mẹ
con ở bên Mỹ mà quá ham tu. Rồi bà mẹ cũng chấp nhận vui lòng, cho nên Thầy mới
cho qua đây sớm. Nhưng Thầy thấy đúng là quá khó chứ không phải dễ mấy con.
Cho nên, ngay từ ở trong cái giai đoạn này mấy con tập được
vững vàng, mấy con đến Thầy, thì mỗi người đều là một người chứng quả A La Hán.
Chứ Thầy không có thể mà qua bên Thầy, mà còn như cái lớp bảy tháng tu chứng đó
mấy con. Cái lớp bảy tháng là hỗn tạp, tập trung vô tu cho đông, chứ sự thật chất
lượng chưa có đâu mấy con. Còn ở đây chất lượng hoàn toàn mới cho vào, để rồi mỗi
người mà được qua là một vị A La Hán đó mấy con. Nhớ kỹ! Chứ không phải qua đó
để mà ngồi đó, mà kéo dài thời gian nữa đâu, không phải đâu!
Để nó bảo chứng rằng con đường của đạo Phật thực tế là
chúng ta tu chứng hoàn toàn. Các con biết khi một người mà tu chứng của chúng
ta nó sẽ làm rúng động thế giới, đâu phải có một mình riêng Thầy. Cho nên các
con biết hiện giờ ở trên Đà Lạt họ như thế nào? Họ họa cái hình Thầy thật lớn,
soi ra cái hình Thầy thật bự, họ để. Chỉ có mình Thầy tu được, thôi chứ không
có ai tu được hết. “Chúng ta chỉ đảnh lễ Thầy thôi”. Các con biết họ
tôn xưng Thầy như vậy thì cũng như tôn xưng ông Phật để thờ thôi, chứ còn không
ai mà làm được như Thầy.
Nhưng mà hiện giờ mà mấy con tu được, bằng chứng là không
phải Thầy mà còn có mấy con, mấy con hãy ráng! Thầy biết pháp của Phật tu chứng,
chứ đâu phải không chứng đâu. Nó không phải khó mấy con, mấy con ráng là mấy
con sẽ được giải thoát, và đồng thời sẽ phá đi những cái tư tưởng sai. Bởi vì họ
thấy Thầy tu quá khó mà, họ là con người làm sao làm được, chỉ có Thầy làm được,
Phật làm được, chứ còn họ làm đâu được! Nhưng mà không ngờ rằng mấy con làm được
thì họ không còn nói cái lời nói đó nữa. Lời nói đó là lời nói, Thầy nói là độc
đáo lắm à mấy con, độc ác lắm mấy con! Làm cho người ta không dám tu nữa. “Thầy
tu được, Phật tu được, mình có phải được như Thầy như Phật đâu mà tu? Thôi mình
tu cầm chừng, cầm chừng là được rồi”. Các con hiểu điều đó.
Thầy nói bây giờ thí dụ như đến đây mà giết Thầy, nó
không bằng họ làm cái điều đó, chặn đứng cái sự tu tập bao nhiêu người. Họ đến
họ đảnh lễ, cũng như mà bây giờ người ta đến chùa, người ta lễ Phật, nhưng mà
người ta làm như Phật không được. Người ta đã có cái mặc cảm, người ta thấy cái
sức con người không làm được như Phật rồi, thì làm sao người ta tu được mấy
con?
Còn người ta thấy người ta còn tu được, người ta sẽ làm
được như ông Phật. Ông Phật không phải hay ho gì đâu, có phải không mấy con?
Thì người ta sẽ làm được! Mà người ta đã mặc cảm, người ta cho rằng- người ta tự
ti- người ta cho rằng người ta không đủ sức làm rồi. “Bây giờ những bậc
đó chỉ còn thờ, đảnh lễ họ thôi chứ không có làm sao mình làm được đâu”,
thì đó là một cái độc đáo lắm của Đại Thừa. Thầy nói thật nguy hiểm, ghê gớm!
Nó tôn lên cho cao để rồi nó để đó thành bù nhìn đó mấy con. Nó lấp mất đường
đi của đạo Phật hết, Thầy thấy. Chứ không phải là ca ngợi như vậy là tốt lành
đâu, mà chính đó là cái lối thủ đoạn ghê gớm.
(07:42) Như bây giờ mà chúng ta cứ đảnh lễ Phật, mà
chúng ta nghĩ mình không làm như ông Phật Thích Ca được. Khi có Thầy tu tập rồi,
Thầy xác định: “Ông Phật Thích Ca làm được, con người làm được!” Thầy
là con người hiện tại cũng làm chủ được sanh, già, bệnh, chết chứ. Thì rõ ràng
có nghĩa là đâu có phải có mình ông Phật. Thì bây giờ mà mấy con mà làm được nữa
thì xác định được đâu phải có mình Thầy, có phải không mấy con thấy?
Là mình đã đập dẹp ba cái tư tưởng của Đại Thừa xuống đó.
Tư tưởng của những cái người tu mà không đạt được đó. Họ sẽ dựng lại những điều
này để mà họ phá nát hết cái đường lối của đạo Phật. Họ làm mất tư tưởng, tư tưởng
tự lực của một con người. Con người chúng ta có đủ cái lực để mà chúng ta tu tập: “Ý
làm chủ, ý tạo tác”. Thì các con thấy tất cả cái điều này đức Phật đã
xác định trong Kinh Pháp Cú rất rõ ràng mà. Thế mà bây giờ chúng ta có cái ý thức
như thế này mà chúng ta không làm chủ. Do cái tư tưởng đó làm sao làm chủ? Các
con hiểu. Nó làm cho chúng ta mặc cảm, chúng ta tự ti, chúng ta thấy con người
chúng ta yếu đuối.
Còn đối với Thầy sách tấn mấy con. Thầy nói mấy con người
nào cũng tu được, mấy con phấn khởi lên liền. Mà không có Thầy nhắc nhở, chắc
các con nghe mấy ông thầy Đại Thừa, chắc: “Thôi Phật tu, chứ mình tu
không được. Thôi Thầy Thông Lạc tu, chứ như mình thôi đừng có xớ rớ. Trời đất
ơi! Thầy ăn lá cây rừng được mà mình ăn được sao? Thầy ăn một bữa được, chứ
mình ăn một bữa được không mà tu? Đừng có rớ rớ tới chuyện mà giải thoát, không
có được đâu! Tuy ai nghe nói cũng vậy mà mới vô ăn ngày một bữa cái bắt đầu
nghe nó mệt, nó đói, nó khát, nó khổ sở. Thôi rõ ràng rồi, chỉ có ông thầy
Thông Lạc làm được, chứ còn ai mà làm được?”. Đó là một cái điều nó làm cho
chúng ta, nó nhụt cái chí của chúng ta, mặc cảm cái sức lực của con người chúng
ta.
Cho nên ở đây Thầy nhắc nhở, khéo léo nhắc nhở mấy con để
thấy. Không phải! Một con người nào cũng tu được hết, chẳng có người nào mà
không tu được! Chỉ có ý chí, chỉ có quyết tâm, chỉ có gan dạ vượt qua những cái
cảm thọ chúng ta là đạt được. Cố gắng mấy con! Không có người nào là không tu
được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét