496- DÙNG PHÁP TRỊ BỆNH
(09:24) Nhưng hiện giờ, tại sao mấy con thấy niệm
mình còn nhiều? Thì mình xét, niệm còn nhiều là tại vì mình chưa có thật xả, thật
ly hết. Bởi vậy Thầy mới nhắc nhở mấy con, đời sống của chúng ta quý lắm. Mà ba
cái nhân quả này: nào là vợ con, nào là gia đình, cha mẹ, nào là của cải tài sản.
Đi tu rồi chứ còn miếng đất được gia đình chia, bây giờ không biết để đâu đây?
Cái này là cái đau khổ của mấy con. Bỏ xuống hết đi! Cho ai đi cho rồi! Rồi có
người bán đất rồi, gởi ngân hàng, bây giờ đi vô tu rồi, không biết đây mai mốt Thầy
có cho ra ngoài đó để mà rút ra không nữa đây? Tất cả những cái này, đừng có sợ
đói!
Thầy nói ông Phật ngày xưa đi ôm bình bát xin, người ta
không cho, về ngồi thiền không phải khỏe hay sao? Ở đó mà sợ đói. Đói làm cái
gì? Để phòng ngừa à? Để lỡ sau này có gì bệnh đau đồ. Trời ơi! Đi tu làm chủ bệnh
đau mà giờ còn để ngừa, để mai mốt đi nhà thương nữa à? Tu hành cái gì lạ lùng
vậy? Tu là làm chủ bệnh đau mà còn ngừa? Phòng ngừa để tui gửi tiền bạc, mai mốt
lỡ có đau đi nhà thương có tiền, để không thì nhà thương đuổi ra, không có tiền?
Sự thật ra Thầy thấy thực sự cái lo lắng này cái lo lắng
thừa, không có đúng. Đi tu rồi mà còn sợ, sợ ba cái chết chóc gì, ai lại không
chết?
Đó là những cái mà tư duy, suy nghĩ cho kỹ. Quyết định tu
là phải làm chủ cái sự sống chết, phải làm như vậy. Chứ không có được mà nói là
tu chơi chơi, tu còn đi bệnh viện. Ở đây không có bệnh viện nữa. Người nào mà bệnh,
mà vô đây tu là người đó muốn chết. Đã bệnh mà vô đây tu, còn cái chỗ nào mà tu
mấy con?
Bây giờ để ở ngoài đời mà bệnh, mà vô đây tu thì không có
khả năng mà tu nổi. Mạnh khỏe mà vô đây tu, rồi ở đây, từ cái chỗ mạnh khỏe này
mà tu, nó có cái cơ bản rồi. Khi đau ốm thì chúng ta đuổi đi, chứ không phải chỗ
này chỗ bệnh viện. Có bệnh rồi mấy con vô đây mấy con tu, làm sao mà mấy con biết
cái gì mà tu? Thuở giờ có tập luyện, có an trú được, có nhiếp thở hơi thở được
không? Bây giờ thở thoi thóp, thoi thóp mà làm sao tu? Cái chuyện gần chết, rồi
mới vô đây mà để dùng Phật pháp mà trị bệnh là trị làm sao? Mấy con nghĩ sao?
(11:14) Chỉ bây giờ mấy con có bệnh đau, mấy con cứ
đi bệnh viện, uống thuốc đi. Rồi về nhà rồi, người ta dạy cho mấy con cách thức
để cho mấy con vừa dùng thuốc thang, vừa trị bệnh.
Còn những người tu sĩ mà vào đây rồi, mà quyết tâm tu thì
xả bỏ, nhất định là không đi bệnh viện nữa, chứ người nào còn đi bệnh viện là dở!
Thôi về nhà đi để đi bệnh viện, ở đây thì không có đi bệnh viện. Đó mấy con thấy
chưa?
Mấy con mạnh khỏe, mấy con vào đây tu, thì nhất định là
trong thời gian từ một tháng đến một năm mà ở đây tu rồi, thì mấy con có đủ cái
phương pháp để đối trị. Không lẽ Thầy dạy nhiếp tâm, an trú, mấy con từ một
ngày cho đến một tháng, mấy con tập luyện nhiếp tâm chưa được sao? Ít ra nó
cũng được năm phút, ba phút chứ. Rồi từ năm phút, ba phút nó lên ba mươi phút,
thì cho một năm sau đi, nó cũng phải được chứ. Thì tức là, nhiếp tâm được và an
trú được là đẩy lui bệnh được rồi. Cái mục đích của Thầy là nhắm vào cái cảm thọ
của mấy con để đối trị, cho nên mới dạy nhiếp tâm và an trú.
Còn cái chính của chúng ta để đi vào mà được giải thoát
đó là Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện. Để chúng
ta đi sâu, đi xa, chứ không phải là chỗ nhiếp tâm, an trú này đâu. Các con hiểu
chỗ đó.
Cho nên có nhiều người hiểu lầm Thầy dạy, tưởng là nhiếp tâm,
an trú này chắc chắn sẽ đi vô Thiền Định, đi vô Tứ Niệm Xứ. Đâu phải cái chuyện
vậy! Nhưng mà mấy con không tập nó, thì khi cái cơ thể của mấy con bị đau bệnh
nhức thì mấy con lấy cái gì mấy con đuổi. Cũng như mấy con lấy cái gì mà đuổi vọng
tưởng? Đâu phải tác ý, mà cái vọng tưởng thì nó dễ. Tác ý nó thì nó qua rồi nó
khởi nữa, mà nó không có đau nhức gì mấy con hết.
Còn cái cảm thọ nó đâu phải dễ. Tác ý mà nó cứ trì trì,
nó lì cái đầu, nó cứ đau hoài, làm sao đây? Cho nên buộc lòng chúng ta phải có
cái sự an trú vào trong một cái đối tượng nào đó, để cái tâm nó không còn tập
trung trong cái đau. Để nó giảm đi, để nó làm cho cái đau nó bớt đi, để chúng
ta dễ chịu. Và đồng thời, để cho nó có sự an lạc của nó, các con hiểu. Cho nên
vì vậy mà Thầy mới dạy nhiếp tâm, an trú.
Rồi nhiều khi mấy con thấy: “Tôi nhiếp tâm, tôi
an trú không được”, thôi cũng bỏ luôn qua. Mai mốt bệnh nó tới nó thăm
đây rồi biết, rồi biết khổ cái thân. Đó, Thầy nói thật sự mà, Thầy dạy đâu, có
căn bản hết. Hễ dạy cái chỗ nào, mấy con ráng tập cho căn bản cái chỗ đó đi,
cho đạt được cái chất lượng đó đi, rồi thôi. Chúng ta bỏ đó, chúng ta tu Tứ
Chánh Cần: “Mày hở hở ra, cái thân có cảm thọ rồi mày biết. Tao nhiếp tâm, rồi
tao an trú, tao đuổi mày đi ra liền tức khắc, chứ tao đâu có sợ”. Vì vậy,
mà khi mình đã nhiếp tâm, an trú được rồi, mình coi cảm thọ như đồ bỏ mấy con.
Nó không làm cho mình dao động tâm. Chứ còn mấy con chưa có, nghe nó đau nhức một
cái là mấy con rụng rời. Mà nó ung thư nữa, nó bán thân, nó nằm liệt nữa thì
thôi trời đất ơi! Chắc kiểu này chết. Làm sao đẩy lui được nó? Chỉ còn có nước
mà đi về nhà nằm cho gia đình, con cháu, hay là em út gì nuôi, chứ kiểu này làm
sao được?
(13:46) Còn huynh đệ ở đây, người ta cũng giúp đỡ
mình được, chứ không phải không. Nhưng mình thấy quá nhọc, để cho quý thầy mà
giúp đỡ mình thì người ta không bỏ, huynh đệ với nhau người ta không bỏ. Ở đây,
nhất định là mấy con sẽ làm chủ, không có để cho ai nuôi mình hết, như vậy mới
tu chứ! “Tôi là người tu, tôi chết ngồi chứ tôi không chết nằm”, mà
giờ cứ nằm đó rên hù hù, hù hù, đau chỗ này, nhức chỗ này. Rồi thầy thì bóp
tay, thầy thì bóp chân… Trời đất ơi! Thầy nói cái chuyện đó không có được. Ở
đây không có chuyện như vậy.
Cho nên ngay từ phút này, đừng có dễ dãi, đừng có dễ duôi
với thời gian. Nó sẽ đến vô thường, nó không có tha chúng ta chút nào đâu, bệnh
đau nó sẽ đến với mấy con. Cho nên phải tu từng phút, từng giây kỹ lưỡng, hẳn
hoi, tập trung lo mà tu tập. Đừng có dễ duôi với cái thân của chúng ta, không
có được!
Có thân là có nghiệp, khổ lắm mấy con. Cho nên không biết
Phật pháp thì thôi, đã biết Phật pháp thì một giờ, một phút phải nỗ lực thực sự.
Tu phải có chất lượng, chứ không phải tu chơi, không phải tu qua ngày được. Tu
thật sự. Thầy chuẩn bị cho mấy con cái vị trí để mấy con chứng đạo, mấy con phải
nỗ lực. Thầy cất nhà cửa, Thầy mở mang những cái khu đó để cho ai đây? Không phải
cho mấy con sao? Cho nên, mấy con phải ráng!
Đó, hôm nay, Thầy nói hết những điều này. Những cái lời dạy
này nó sẽ thu trong băng, mấy con sẽ còn nghe lại. Mấy con sẽ còn nhắc đi, nhắc
lại để sách tấn mình trên sự tu tập. Đến đây, Thầy xin chấm dứt.
(15:08) Hôm nay, Minh Nhân! Con cố gắng bảo vệ, tu tập,
như vậy cố gắng! Thầy sẽ xem xét lại, rồi Thầy sẽ cho tu tập. Bởi vì có thân,
mà cái thân nghiệp con nó lại tật nguyền nữa, cho nên phải ráng tu tập cho tới
nơi tới chốn, chứ không có tu chơi, tu lơ mơ được. Cho nên ngồi lại mà nghiệm lại
coi cái thân tâm của mình như thế nào? Cho nên phải nỗ lực thật sự tu tập. Cho
nên cố gắng để đạt được.
Chơn Thành cũng vậy, con cũng lớn tuổi rồi, phải cố gắng
xả hết tâm. Nghĩa là từ đây về sau không có, con cái đến đây: “Tụi bay
về hết, ở đây tao chỉ còn biết mình tao thôi. Các con, các cái đều
là có gia đình phải lo, làm cho đúng đạo lý của gia đình, phải biết thương nhau.
Đừng có gây lộn xộn với nhau, làm tao tu không được thì tụi bây có tội đó”.
Nhắc nhở mấy đứa con, mấy đứa cháu cho nó hoàn tất được, để rồi lo một mạch đi
tới nơi, tới chốn. Bây giờ, giai đoạn này là giai đoạn để cứu lấy mình. Thời
gian mấy con không còn xa.
Nhớ lời thầy, phải tập luyện cho hẳn hoi, hoàn toàn, xả
tâm cho sạch sẽ. Con cái bảo nó: “Đừng có về thăm nữa, để cho tao yên tu!”.
Chứ không nó chạy tới, nó chạy lui thăm, nó cái ái kiết sử đó, nó làm cho chúng
ta khó khăn đó. Cho nên khuyên chúng nó, bảo chúng nó.
Giờ phút này là giờ phút cuối cùng, để con được Thầy tuyển
chọn qua cái khu vực để thực hiện cái giai đoạn cuối cùng để chứng đạo. Mà nếu
còn cái dây mơ rễ má này lôi tới, lôi lui thì không bao giờ đạt được. Con phải
cố gắng, phải cố gắng hết mình!
Cho nên cắt đứt hết, coi như là chúng ta là người đã quyết
xuất gia rồi, thì cắt ái ly gia. Các con nghe câu nói “cắt ái, ly
gia” không? Ly gia mà, đâu còn cái ái kiết sử được? Cho nên phải
đoạn dứt, thật dứt cái chỗ này để chúng ta mới giải thoát được, chứ không đoạn
dứt…
Trong các con ai có những cái điều kiện của gia đình, thì
ngay bây giờ, phải chấm dứt liền. Nhất là mấy con lớn tuổi thì phải thực sự cắt
đứt liền, đoạn liền, không có được để nó dính dấp bằng cách này, bằng cách khác
thì chúng ta khó mà vào sự tu tập cho đến rốt ráo. Phải nhớ kỹ lời Thầy dạy! Đến
đây Thầy chấm dứt. Mấy con chắc còn thưa hỏi Thầy gì không? Không có thì Thầy sẽ
ra. Thầy còn rất nhiều công việc mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét