500- THỌ DỤNG PHƯỚC HỮU LẬU
(51:31) Tu sinh 4: (…)
Trưởng lão: Nhưng mà… thân con
bệnh quá rồi, con làm sao con tu được con?
Tu sinh 4: Thưa Thầy bệnh
con phải trị. Trị xong khả năng là nó sẽ để lại một cái dị tật (…)
Trưởng lão: Vậy hả? Trong cơ thể
con bây giờ con thấy nó có khỏe không con?
Tu sinh 4: Con cảm thấy nó
cũng tốt nhưng (…)
tập luyện (…)
Trưởng lão: Ừ, con đừng có lo.
Bây giờ những cái gì, tật gì cũng không sợ hết. Bởi vì cái thân này là cái thân
vô thường, nó không phải là cái thân đẹp đẽ, tốt xấu gì hết, con đừng có sợ. Tất
cả những cái điều bình thường con sẽ sống bình thường. Trên mặt có thẹo, có dấu
gì kệ nó, đừng có sợ gì hết.
Miễn cái thân con mà nó khỏe khoắn, nó không có đau nhức
chỗ này, đau nhức chỗ kia, thì con sẽ tu tập được. Còn nó đau nhức là con phải
đối trị với cái thân của con. Thì lúc bấy giờ những cái bệnh mà trên thân của
con, mà con chưa có đủ cái pháp an trú, thì con đuổi nó không ra đâu. Nó sẽ ở
trên đó.
Và như vậy con còn phải đi bác sĩ, đi dùng cái thuốc, tức
là dùng cái phước Hữu Lậu đó mấy con. Bởi vì cái phước Vô Lậu mình không có.
Cái phước Vô Lậu để trị bệnh là cái tâm an trú được của mấy con, là nó là phước
Vô Lậu. Bởi vì tâm nó Vô Lậu nó mới được cái chỗ an trú chứ, các con hiểu
không? Còn bây giờ mình chưa có Vô Lậu, cho nên vì vậy nó đâu có hưởng được cái
phước Vô Lậu được. Mà cái an trú đó là cái phước Vô Lậu. Cho nên từ đó mà chúng
ta an trú vô, mới cái bệnh nó không còn, đẩy lui. Đó là cái phước.
(53:36) Còn bây giờ con chưa có đủ phước, bây giờ
con đâu có an trú được, phải không? Cho nên muốn đẩy lui cái bệnh này, thì con
phải trị bằng cái phước Hữu Lậu. Hữu lậu là thuốc thang, bác sĩ, phải không? Mà
khi thuốc thang, bác sĩ trị, mà như vậy kèm theo, mà trong khi con biết được Phật
pháp, thì con phải tập. Tập để cho mình tạo cái phước Vô Lậu, con hiểu không?
Mà khi cái phước Vô Lậu con có rồi, thì con không sử dụng cái phước Hữu Lậu nữa,
con hiểu chưa?
(54:02) Một người nhà giàu có tiền bạc, của cải, nhà
lầu, nhà đài, ruộng đất rất nhiều, đó là phước Hữu Lậu. Cho nên trong cái phước
Hữu Lậu đó, thì mấy con thấy họ giàu có, tiền của nhiều, nhưng sự thật họ bị của
cải, tiền bạc đó mà làm cho họ quá khổ. Sợ trộm cướp, sợ mất mát, sợ này kia đủ
thứ. Tâm họ lo lắng, đó là Hữu Lậu, nó còn khổ đau. Còn cái Vô Lậu này thì
không còn khổ đau nữa.
Cho nên trong khi mà Thầy muốn nói, con đang ở trong cái
giai đoạn còn đang bệnh đau khổ, thì đang phải sử dụng cái phước Hữu Lậu để đối
trị. Để đem lại sự bình an cho thân mình, đặng cho mình tập luyện, tập luyện để
tạo thành cái phước Vô Lậu, con hiểu không? Từ cái phước Vô Lậu có rồi, thì con
sẽ tiếp tục.
Bởi vì cái thân con bệnh đau như vậy thì chỉ còn có nước,
Thầy nói thật sự, chỉ còn có đi tu mà thôi. Đời không còn có gì nữa, bỏ hết,
nghe không? Cho nên nỗ lực tu tập, đời không còn gì đâu. Cái người mà lành lặn
không bệnh đau thì đời cũng, các pháp cũng đều vô thường mà, hôm nay thân lành
lặn, không bệnh đau, nhưng ngày mai nó sẽ bệnh đau.
Cho nên vì vậy mà phải nỗ lực thực sự tu tập trong một
giây, một phút ở Tu viện. Không biết con có đủ gan dạ theo nổi cái giới luật
này không? Ăn ngày một bữa này, sống phải phá vỡ hôn trầm, thùy miên này, mà
không biết bệnh đau con chịu nổi không? Không chịu đau nổi thì phải nằm ngủ li
bì, thì thôi thôi, không thể nào mà ở trong Tu viện được, con hiểu không?
Tu sinh 4: (…) con thử
nghiệm (…)
(55:29) Trưởng lão: Đó con thử. Chứ không
khéo, con cứ ngủ li bì đó không đó. Mà mọi người: “Sao Tu viện nay có
cái ông này, tới giờ này mà sao ai cũng nhìn thấy …”. Rồi bắt đầu bây giờ
mình sợ quá, thì mình sẽ thành cái dối trá mấy con. Sợ người ta thấy mình tắt
đèn mình ngủ, người ta cho mình lười biếng. Do đó, mình cũng ngủ mà mình bật
đèn sáng để ngủ, để người ngoài người ta nghĩ ông này cũng thức tu, thành ra
mình biến thêm một cái tội nữa là tội dối trá. Đó, nó thành ra những cái tội
khác nữa con.
Cho nên ở đây, nó từ cái chỗ này nó đi đến cái chỗ khác,
nó làm cho mình nhiều cái tội lỗi. Mình là người tu, phải thành thật. Thành thật,
chứ đừng tạo thêm cái tội dối trá. Thành thật, phải nỗ lực, phải khắc phục. Bởi
vì có phương pháp dạy để mình phá, đi kinh hành, đi này kia… để mình phá cái
hôn trầm. Người ta biết cái đó là cái tâm si của mình, cái niệm si của mình. Mà
phá được thì nó mới là sáng suốt, nó mới minh mẫn được.
Chứ còn không phá được thì coi như nó lười biếng, nó tạo
cho mình dễ dãi với mình, nó không còn chiến đấu, chiến thắng được cái khó khăn
của mình. Cho nên ở đây, bởi vì Thầy thấy mấy con mà có những cái bệnh, mà chưa
đủ cái lực tu tập mà vào đây tu, Thầy sợ theo không xuể. Thôi bây giờ ráng tập
thử coi. Nếu được thì ở đây, chứ không khéo thì mấy con sẽ không thức khuya dậy
sớm nổi. Mà không thức khuya dậy sớm nổi, thì không thể nào mà ở đây tu tập được.
Vì cái quy luật, cái nội quy của Tu viện, giờ giấc phải
nghiêm chỉnh, người nào phải ra người đó. Cho nên hầu hết là có một số người
gian xảo ở trong này. Bây giờ sợ huynh đệ ở gần thấy thất mình tắt tối thui, mà
họ dậy, hai giờ người ta dậy rồi. Mà mình còn nằm ngủ tới bốn giờ hay năm giờ
mình dậy. Mà nếu mình không bật đèn dậy thì coi như người ta cho mình lười, cho
mình không tu tập. Cho nên vì vậy mà bật đèn rồi nằm xuống ngủ. Ở ngoài tưởng
là đang tu, chứ sự thật ra mình đã dối trá, dối trá mình mà dối trá người khác.
Không thật. Cho nên vì vậy mà cố gắng, mình đã người tu, là phải sống thật.
(57:29) Hôm nay, do cái duyên của con mà Thầy nhắc
nhở quý thầy thêm một lần nữa. Do đó con phải cố gắng tập. Tập rồi để coi thử
coi tập luyện được hay không. Chứ pháp Phật thì nó không có khó, ai tu cũng được
hết. Nhưng mà người không ý chí, không nghị lực là không tu được. Nói vậy chứ
phải có đầy đủ ý chí, có đầy đủ nghị lực, có sự bền chí. Chứ còn mà: “Nếu
mà tôi tu một bữa không chứng, thôi ngày mai tôi nghỉ, tôi không tu nữa”,
thì mấy người đó không có bền chí. “Ờ làm riết một tháng, sao tôi thấy
sao cái tâm tôi còn vọng tưởng quá trời, thôi tôi không tu nữa, chắc tôi không
có duyên, thôi rút lui”. Thì mấy người đó là không có ý chí.
Còn cái người mà có ý chí, người ta một ngày nay làm
không được, ngày mai. Ngày mai làm không được, nhất định là tới chừng mà người
ta phải làm được mà thôi. Không bao giờ người ta chịu thua. Còn cái người mà chịu
thua, thấy làm không được, thôi bỏ, đó là những người không có ý chí, chịu
thua.
Thì hôm nay con có cái nghiệp như vậy, phải ráng mà tập
thử coi, được thì con ở tu. Cô Út ở đây, Thầy sẽ giúp đỡ, dạy bảo cho cách thức
tập luyện. Còn nếu mà thấy không được thì thôi, đừng có mắc cỡ, đừng có gì hết.
Mình là con người mà, không có vì đó phải xấu hổ đâu. Rồi mình sẽ tập luyện
thôi, không có gì hết. Đừng có sợ gì hết!
Tu sinh 4: Con xin cố gắng
Trưởng lão: Ừ, ráng con.
Thôi bây giờ có ai hỏi gì không? Thầy về. Mấy con lo mà về
tu tập để mất thì giờ.
Tu sinh Phước Tồn: Kính
thưa Thầy, con muốn tạo cái duyên với chúng sinh. Mà hiện giờ quý Tu sinh nhờ
con sang đĩa rất nhiều mà con không biết nên trả lời thế nào cho Tu sinh để có
thời gian lo tu tập (…)
(59:19) Trưởng lão: À bây giờ không có sang
sang gì nữa hết. Bây giờ là giai đoạn tu để chứng quả A La Hán, chứ không phải
giai đoạn mà đi làm thợ sang đĩa, phải không? Bây giờ dẹp hết còn mấy con muốn
tu để mà giải thoát hay là muốn nghe chơi, muốn ngồi nghe? Thì tốt hơn thôi đừng
có sang sang gì hết, dẹp hết. Cái này để, Thầy có thuyết giảng thì để về sau
cho những em út, đàn em sau này người ta nghe để mà người ta tu tập. Chứ bây giờ
mấy con đã nghe rồi, mà còn nghe đi, nghe lại, bộ mấy con muốn ru ngủ hay sao?
Cho nên ở đây không có còn mà cái nghe nghe nữa, dẹp hết đừng có sang sang. Con
dẹp luôn cái tiệm sang của con luôn đi thì không còn ai tới đó mà sang nữa, thì
bấy giờ mới yên tu, phải không? Rồi thôi bây giờ dẹp hết, không có còn quay
phim, quay gì hết. Thầy nói không cần lịch sử gì hết. Chừng tu chứng rồi, lịch
sử nó sẽ hiện bày ra. Rồi dẹp hết đi con.
Tu sinh Phước Tồn: Hiện
giờ thì con đã lỡ hứa với hai người sang đĩa cho những người ấy người ta xin.
Trưởng lão: Thôi bây giờ hứa lỡ
rồi, thì phải làm cho đúng cái lời hứa của hai người thôi, chứ còn người thứ ba
không được à. Rồi đây là hai người rồi, lại thêm người thứ ba nữa, thì nó kéo
dài hoài thì không được. Chấm dứt hai người thôi nhé, rồi trả cho hai người đó,
rồi sang hai người đó thôi.
Ai đến đây thì tui đóng cửa, cửa tiệm này tui dẹp vậy thì
không có ai đến đây sang nữa hết. Cho xong rồi để con lo cứu con thôi. Chứ
không khéo con cứ thành ra cái ông thợ sang băng, sang đĩa không đâu, chết được
à. Tu rồi, tới ông thầy mà sang băng, sang đĩa không thì không được. Dẹp đi, thầy
bảo dẹp, không có làm cái chuyện đó nữa. Cứu mình trước cái đã, mà lại cứu
huynh đệ của mình. Không khéo mấy ông thầy nhỏ nhỏ này cũng chạy lại chỗ con dữ
lắm á, ai cũng đến để sang sang cho tui về rồi tui nghe, tui quên chỗ này, tui
quên chỗ kia.
Bây giờ quên quên nhớ nhớ chỉ còn có biết xả tâm, không
có quên quên nhớ nhớ gì nữa hết. Chỉ có cái tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự mà quên nữa sao? Người nào quên cái này đâu, nói Thầy đi. Ai mà quên cái
tâm bất động, thanh thản này, đưa tay lên đi. Thầy bắt cúi xuống đây, Thầy đánh
đòn này. Tại sao mà quên cái này? Không có ai quên cái này được hết. Quên cái
gì thì quên, chứ cái này không quên. Mà không quên thì bảo vệ, giữ gìn nó đi!
Thầy nói như vậy là thôi. Còn con bây giờ sang cho hai người thôi, tại vì hứa lỡ
rồi. Thôi xong rồi heng? Về ráng lo tu tập!
Tu sinh Phước Tồn: Trong
cái bài … Chánh pháp vừa rồi đó phổ biến cho Tu sinh …
Trưởng lão: Thôi! đừng! Quý Tu
sinh ở đây không phải là các thầy Đại Thừa. Cho nên vì vậy mà phổ biến cho các
tu sinh cũng được, nhưng mà thôi. Các Tu sinh bây giờ phổ biến để nghe cái đó
làm cái gì? Cái chuyện của mấy ông Đại Thừa tu tập nó không đúng cách rồi, thì
bây giờ mình có nghe cũng vậy thôi. Thôi đừng có phổ biến cho các Tu sinh đây
nghe cái gì nữa hết, bỏ đi. Bởi vì đó là cái Trường hạ của người ta, mà tại cái
duyên may của Trường hạ của tỉnh Tây Ninh mời Thầy đến giảng, Thầy đem Giới luật
ra thì các thầy phạm giới, thì người ta chướng ngại vô cùng rồi. Thôi chúng ta
đừng có cho nghe gì hết. Để mà lo tu thôi, đi tới nơi tới chốn
thôi. (01:02:10)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét