508- HỌC NGŨ GIỚI TRƯỚC TAM QUY VÌ ĐẠO
ĐỨC XUỐNG CẤP
(39:19) Chỉ còn mấy giới nữa là hết năm giới,
tức là năm đức nhân bản và đồng thời chuyển qua, mấy con học Tam Quy, quy y
Phật. Nghĩa là thay vì quy y Phật, Pháp, Tăng thì mấy con học trước, nhưng vì
cái bộ sách đó chưa soạn, cho nên mấy con học Ngũ Giới trước. Bởi vì Ngũ Giới
là những đức hạnh của con người, cho nên được viết ra, được phổ biến khắp mọi
người, để trong giai đoạn đạo đức xuống cấp, để giúp cho mọi người, người ta
biết đạo đức để người ta sống, cho nên bộ sách đạo đức được viết trước.
Còn bộ
sách Tam Quy được viết sau, là khi mấy con học đạo đức nhân bản xong, tức là
năm giới xong thì mấy con sẽ học Tam Quy. Học Tam Quy tức là học, đầu tiên mấy
con học những oai nghi, tế hạnh, đời sống của đức Phật, gọi là Quy Y Phật. Mấy
con phải thông suốt những cái bài kinh nào nói về oai nghi, tế hạnh của đức
Phật, đều được Thầy trích và chỉ dẫn cho mấy con thấy, trong thời đó đức Phật
sống như vậy, làm như vậy. Cho đến khi mà đức Phật nhập Niết Bàn, cái hành động
nhập Niết Bàn của đức Phật cũng là một cái hành động để chúng ta học.
Tất cả
những bài kinh này được Thầy trích và lược và giải thích để thấy được oai nghi
tế hạnh, những hành động sống của đức Phật ngày xưa. Chúng ta thông suốt hết
những đức hạnh, oai nghi giải thoát của đức Phật. Chứ còn hiện giờ mấy con
thấy, Quy Y Phật là nói ông Phật nào vậy thôi, chúng ta theo ông Phật nào thôi,
chứ còn sự thật mấy con chưa hiểu hết những cái đức hạnh của đức Phật sống,
được giải thoát như thế nào, thì mấy con chưa học.
Cho nên
bộ sách Tam Quy có ba tập, tập thứ nhất là Quy Y Phật, tập thứ hai là Quy Y
Pháp, tập thứ ba là Quy Y Tăng. Và những bậc Thánh Tăng mà các con được học, đó
là những đệ tử của đức Phật ngày xưa. Những hành động sống của các Ngài, những
oai nghi, tế hạnh của các Ngài, người đã tu chứng quả A La Hán họ sẽ sống như
thế nào.
(41:35) Chúng ta chỉ nghe một bậc Thánh Tăng,
ngài Phú Lâu La. Người ta chửi Ngài, Ngài cũng vẫn nói người ta thương Ngài.
Người ta đánh Ngài, Ngài cũng nói người ta thương Ngài. Cho đến thậm chí người
ta giết Ngài, Ngài cũng nói người ta thương Ngài. Mấy con thấy cái hạnh vô
cùng, giữ Đức Hiếu Sinh tuyệt vời mấy con. Đó là cái gương hạnh của Ngài Phú
Lâu La, cái Đức Hiếu Sinh tuyệt vời.
Ngài thấy
không ai mà ghét Ngài, nhiều người ta thương Ngài. Đó là cái Đức Hiếu Sinh. Mấy
con thấy nếu mà mình học tất cả những gương hạnh của những bậc Thánh Tăng trong
thời đức Phật, thì những bậc mà đã chứng quả A La Hán, mình thấy gương hạnh
tuyệt vời. Chúng ta là những người sẽ học theo gương hạnh đó, sẽ cố gắng sống
theo gương hạnh đó, nhưng những bộ sách đó lại không có. Ai ngồi đây viết những
bộ sách đó.
Nếu viết
những bộ sách đó, thì tất cả những chúng tăng hiện theo Phật giáo tu học bây
giờ, thì còn gì nữa. Nếu bộ sách Tam Quy ra đời, thì tất cả tu sĩ Phật giáo
hiện giờ thì còn gì mà để nói. Oai nghi, tế hạnh không có, những hạnh Thánh
Tăng không có chút nào. Cho nên bộ sách rất quý mấy con. Thầy đang cố gắng ngày
đêm soạn thảo, cho những người tu sĩ biết được những oai nghi, tế hạnh, những
đức hạnh của Phật, của Pháp, của Tăng.
Tất cả
những này đều nằm trong tạng kinh Pali, tạng kinh mà Phật đã thuyết giảng mà
vua A Xà Thế, ông vua A Dục đã có công kết tập lại, đã cố công ghi lại trên
những bia đá mấy con. Nếu mà không có công như vậy thì hôm nay kinh sách đó
cũng không còn. Những bài kinh Lậu Hoặc của đức Phật cũng không còn. Hôm nay
chúng ta cũng nhớ ơn nhà vua đã có công, đã biết được pháp bảo quý báu, đã cố
gắng ghi vào những bia đá, mà chúng ta ngày nay còn.
(43:45) Vì vậy mà hôm nay Thầy tu hành được làm
chủ sự sống chết của mình, Thầy nhớ ơn. Nhớ ơn Phật, nhớ ơn nhà vua đã có công
để lại những Pháp bảo quý giá như thế này. Thì bây giờ bắt đầu mấy con cũng
vậy. Khi mà mình biết ơn, mình nhớ ơn thì hãy nỗ lực tu tập để đến đáp công ơn
đó, để xứng đáng với công ơn của những người đó.
Họ đã dày
công để không mất bỏ giáo pháp của đức Phật, lời dạy của đức Phật. Còn chúng ta
tu hành chỉ chơi chơi, tức là chúng ta phụ công ơn của những người đó. Gần đây
thì chúng ta cũng nhớ ơn được Hòa thượng Minh Châu, người đã từ tiếng Pali,
người đã dịch sang ra Việt ngữ, làm cho người Việt chúng ta đọc dễ dàng, không
có khó khăn.
Chứ nếu
còn ở trong tạng Pali thì chúng ta làm sao hiểu được. Thế công ơn của Hòa
thượng đối với chúng ta rất là lớn. Đó là từng cái ơn của người này cho đến cái
ơn của người khác, chúng ta nhớ ơn lắm mấy con. Càng nhớ ơn thì phải càng nỗ
lực tu để chứng tỏ cái hạnh…(44:57)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét