511- CHỨNG ĐẠO LÀ CHỨNG TÂM
VÔ LẬU
(07:31) Cho nên hôm nay mấy con nhớ cái phương pháp
mà tu tập rất là đơn giản, mà Thầy nói tu theo đạo Phật, sáng mà nghe pháp thì
chiều đã chứng đạo rồi, chứ đâu phải tu lâu. Nhưng mà tâm mình được giải thoát
là chứng đạo rồi. Tâm vô lậu không còn một cái niệm ác nào tác động được vào
tâm mình, thì mình đã được giải thoát rồi, đã chứng đạo rồi.
Nhưng cái nội lực của chúng ta là vì cái nghiệp lực đi
tái sanh luân hồi. Thầy xin nhắc lại cho mấy con biết chúng ta có thân hình, có
thành con người như thế này là do cái nghiệp lực tham, sân, si, phiền não, đau
khổ của chúng ta, mà chúng ta mới sinh làm con người.
Cho nên chúng ta đi tái sinh luân hồi không phải bằng
linh hồn mà bằng nghiệp lực, bằng từ trường, bằng nghiệp lực. Từ trường là lời
nói, hành động, ý nghĩ của chúng ta nó phóng ra một cái từ trường thiện hay ác,
thì cái từ trường đó nó cũng đi tái sanh. Và đến khi mà chúng ta bỏ cái thân
này thì cái nghiệp lực của chúng ta, tham - sân - si - mạn - nghi - phiền não
trong lòng chúng ta, cái nghiệp lực tức là cái lực cái thói quen đó, nó sẽ tiếp
tục tái sanh. Con người chúng ta chết không còn cái gì cả hết, không có linh hồn,
không có gì hết, cái nghiệp lực đó tiếp tục tái sanh.
Cho nên hôm nay mà chúng ta ngộ được, giác ngộ được giáo
pháp của Phật. Chúng ta hiểu được, tâm chúng ta biết xả được, không còn để phiền
não, giận hờn. Ai nói gì chúng ta cũng thấy tâm như cục đất, đó là chúng ta đã
giác ngộ, đã giải thoát rồi, đã chứng đạo rồi. Cho nên trong bài kinh đức Phật
dạy, “sáng mà nghe pháp chiều là chứng đạo”. Nhưng mà chúng ta cứ
nghĩ rằng mình chứng đạo để mà mình có ngay được Tứ Thần Túc, bốn cái lực như
Thần thì tâm mình chưa thanh tịnh hoàn toàn. Nhưng chứng đạo ở đây là do cái
tri kiến, ý thức của chúng ta hiểu biết, cho nên chúng ta thấy các pháp đều vô
thường, không có pháp nào là của ta. Cho nên không còn pháp nào làm cho tâm
chúng ta bị động, làm cho tâm chúng ta bị tham muốn, tham lam, tức giận, phiền
não nữa, thì đó là chúng ta đã chứng đạo. Chứng đạo ở chỗ chúng ta được giải
thoát cái tâm chúng ta rồi. Và cái nghiệp lực của chúng ta nó hoàn toàn nó còn
cái lực, cho nên nó chưa quét sạch toàn bộ, tâm chúng ta chưa thanh tịnh hoàn
toàn.
(09:48) Cho nên chúng ta hàng ngày sống, sống mà cứ
xả cái tâm này. Từng tâm niệm nó khởi lên tức là cái nghiệp của nó, cái lực của
nó, nó khởi lên từng cái niệm. Chứ chúng ta hiểu rồi, chúng ta không để tâm
chúng ta bị phiền não đau khổ nữa. Ai nói gì không giận, không hờn. Ai đưa gì
không tham, không muốn. Ăn ngon cũng được, mà ăn dở cũng được, không có thấy bữa
nay ăn dở là đòi hỏi ăn ngon. Giờ này buồn ngủ mà chưa phải giờ đi ngủ, thì nhất
định đi kinh hành. Không để cho nó, cái nghiệp lực ngu si nó nổi lên, nó làm
cho chúng ta hôn trầm thùy miên, chúng ta đi kinh hành, chúng ta phá sạch. Cho
nên mãi mãi những cái lực này, nó hoàn toàn nó sẽ chấm dứt. Và chấm dứt, tức là
chúng ta đã thanh tịnh hoàn toàn. Và thanh tịnh hoàn toàn thì nó phải có Tứ Thần
Túc.
Còn bây giờ chúng ta ngộ, chúng ta đã chứng đạo. Chứng đạo
thật sự là chúng ta không còn bị ác pháp tác động vào thân tâm chúng ta được,
Tâm - Bất Động - Thanh Thản - An Lạc. Thầy nghĩ rằng chứng đạo của đạo Phật quá
dễ, quá dễ.
Còn để tâm mà chúng ta thanh tịnh cho nghiệp lực, diệt sạch
hết cái nghiệp lực ở trong tâm của chúng ta thì cái thời gian chúng ta quét
nhanh, quét chậm là do nghiệp chúng ta ít hay nhiều. Có người thì nghiệp lực rất
nhiều, rất dày, có người thì mỏng. Cho nên có người mỏng thì chúng ta quét một
thời gian một ngày, hai ngày, bảy ngày là xong. Có người dày thì chúng ta quét
lâu, quét quá lâu!
(11:05) Đó thì như vậy thì mấy con thấy, trong cái sự
tu tập của đạo Phật đâu có khó! Tại vì chúng ta cứ nghĩ một cái trạng thái này,
một trạng thái kia nó phải có; hoặc là phải hoàn toàn tâm phải hết vọng tưởng.
Không! Có vọng tưởng, nhưng vọng tưởng có sai chúng ta làm được gì đâu? Chúng
ta đuổi đi sạch. Nhưng mà cứ đuổi đuổi đuổi… đuổi cho đến khi mà tâm bất động
hoàn toàn thì đó là chúng ta đã đủ nội lực, tức là tâm vô lậu hoàn toàn.
Còn hiện giờ chúng ta đã giác ngộ được, cho nên do cái
giác ngộ được mà ác pháp không tác động vào tâm chúng ta. Tâm chúng ta hiện bây
giờ là như cục đất, lăn qua cũng được; lăn lại cũng được; nói gì cũng được,
chúng ta xả hoàn toàn. Các con thấy trong đạo Phật đâu phải khó đâu? Đâu phải
khó giải thoát đâu? Giải thoát quá dễ dàng! Quá rõ ràng! Các con thấy rõ chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét