512- XUẤT GIA TẠO DUYÊN XẢ
HẾT NGHIỆP LỰC
(11:50) Cho nên người xuất gia là cái người tạo cái
duyên mình thuận, tạo cái duyên mình rất thuận, để cho mình xả hết cái nghiệp lực
của mình. Bởi vì mấy con xuất gia là mấy con tạo cái duyên của mình không còn
chạy tới chạy lui, không còn tiếp duyên với ai nữa. Thậm chí như mấy con là bạn
đồng tu cũng không được nói chuyện với nhau nữa. Mấy con xuất gia mà mấy con chạy
qua, chạy lại, nói chuyện người này, người kia, thì xuất gia làm gì?! Mấy con
làm động.
Thí dụ như có một người, người ta mặc chiếc áo cư sĩ, mà
người ta ở trong thất, người ta nỗ lực người ta tu. Mình lại gõ cửa, mình kêu
người ta, tức là mình phá người ta, mình là người phạm giới. Mà ở gần bên mình
là, mình nói tiếng to cũng không được nữa. Cho nên chuẩn bị xuất gia là chuẩn bị
cho mình, tất cả những oai nghi tế hạnh của mình đầy đủ trọn vẹn để đi tới con
đường giải thoát hoàn toàn.
(12:35) Về các con đã xuất gia rồi, đã thành một người
tu sĩ rồi, thì hôm nay chỉ còn có ngồi thất tu. Nghe hiểu được pháp tu, ngồi
chơi. Thường thường Thầy nói “ngồi chơi”, mà tâm có niệm gì thì đuổi. Mà trong
khi tu bốn oai nghi, thì thử hỏi mấy con ngồi đây một hơi mỏi, thì mấy con đứng
dậy mấy con đi. Ai biểu ngồi đó mà ráng chịu đau, chịu mỏi, cho thành nghiệp
chướng sao?! Đi kinh hành một hơi, một hơi rồi mình ngồi lại, ngồi lại mỏi mệt
thì nằm xuống. Nhưng nhớ giữ tâm tỉnh thức, để từng tâm niệm của mình xả ra. Và
ngày ngày làm cái điều đó như vậy; quét như vậy; làm như vậy, thì thử hỏi làm
sao mà tâm không thanh tịnh?! Làm sao không đủ nội lực?!
Ngay từ giác ngộ, ngay từ hiểu biết được các pháp vô thường,
không có pháp nào là ta, là của ta rồi, thì còn dính mắc pháp nào?! Thí dụ như
có một người nói mình, nói xấu mình, chửi mình, mắng mình, nói mạ nhục mình.
Vui vẻ, có gì đâu? Đó là ác pháp mà, có gì phải buồn phiền?!
Cho nên Đức Phật nói: “Thấy lỗi mình, đừng thấy lỗi
người”. Hoàn toàn ai làm gì làm, tôi chẳng thấy lỗi ai hết. Mà tôi nghiệm lại
coi cái tâm tôi có phiền não; có giận hờn; có nghĩ niệm này; có khởi lo lắng điều
kia không? Những cái mà nó nghĩ ngợi, lo lắng, buồn phiền đó là lỗi mình, lỗi
mình làm khổ mình, có phải, mấy con thấy không? Bởi vì mình lo lắng, mình nghĩ
ngợi, mình thương ghét ở trong tâm của mình, đó là mình làm cho mình khổ. Thì
hãy xả những cái niệm này ra đi, đừng có để, thì như vậy là giải thoát chứ có
gì đâu?! Có cái pháp nào là thường đâu? Đến rồi đi theo quy luật của nhân quả.
(14:03) Cho nên hôm nay Thầy đến đây nhắc nhở mấy
con để chuẩn bị, sau đó mấy con giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Thầy
sẽ xin cô Út đưa mấy con vào một cái khu chuyên tu, chuyên tu thứ hai mà Thầy
và cô Út đã chuẩn bị cho mấy con.
Những người nào ăn ngày một bữa chưa được, thì mấy con sẽ
ra cái khu cô Út đã xây dựng cho mấy con ở ngoài kia, để mấy con tập từng lần
lượt, để ăn ngày một bữa. Chứ không phải vào trong này để mấy con ăn lén, ăn
lút. Rồi mua sữa, mua này kia để dành uống thêm, điều đó là điều không đẹp chút
nào hết. Người nào ra người nấy, tu ở cái cấp nào ra cấp nấy, để cho mấy con tập
luyện cho thành công hơn. Chứ không phải bắt mấy con vào để ức chế chịu đựng những
cái khổ đau ăn ngày ba bữa. Bây giờ vào đây ăn một bữa thì buổi chiều nó đói,
nó khát, nó làm cho chúng ta khổ sở. Mà rồi ta hứa cố gắng chịu đựng, như vậy rồi
sinh bệnh, sinh tật làm sao đây? Cho nên không, chúng ta tập luyện từ từ, có chỗ,
có nơi tập luyện.
Như mấy con ở đây mấy con là cư sĩ, mấy con thấy mình
chưa thể ăn ngày một bữa được. Thì xin cô Út ra cái khu ở ngoài kia, cô Út đã
xây dựng, thì mình ở đó để tập luyện. Tập luyện được rồi, mình vào Tu Viện. Có
như vậy rồi, ở đây mấy con tập luyện được Tâm - Bất Động - Thanh Thản - An Lạc
- Vô Sự từ nửa tiếng cho đến một tiếng mà thấy thoái mái, dễ chịu. Không bao giờ
có một cái ác pháp nào mà làm tâm mấy con động. Mấy con không bao giờ chạy gởi
đầu này, gởi đầu kia mua; hoặc là chạy qua chạy lại nói chuyện. Mấy con thấy
tâm mình hoàn toàn sống độc cư trọn vẹn một mình được, thì chừng đó cô Út sẽ
cho mấy con vào cái khu mà Thầy xây dựng, để cho mấy con tu tập đi lên hơn nữa.
Thì cũng là làm gương cho mấy con. Những người nào mà còn
những cái lỗi đó, thì chúng ta cố gắng khắc phục để được như các bạn đi trước,
các vị đi trước. Đó thì cứ như vậy chúng ta lần lượt. Mà người này đến tu được
xong thì tới người khác, người khác tu được xong tới người khác. Cứ lần lượt Tu
Viện chúng ta cho ra đời những bậc tu giải thoát. Thì các con biết cả thế gian này,
người ta rất đau khổ vì sanh - già - bệnh - chết, vì tái sinh luân hồi. Con người
trên hành tinh này không có người nào là không khổ những cái điều này.
(16:10) Nhưng khi chúng ta tu tập làm chủ được sự
đau khổ này là một tin vui cho cả thế giới, chứ không phải riêng của chúng ta ở
đây đâu. Người ta loanh quanh, người ta chạy từ Tây Tạng, cho đến những cái xứ
mà Ấn Độ huyền bí này nọ kia để tập luyện để mong làm chủ được sự sống chết
này. Nhưng mà càng tu tập thì càng lọt vào trong Tưởng, để rồi có thần thông
phép tắc. Nhưng được những gì cho bản thân mình đây? Hay là thêm những điều ảo
tưởng, những điều huyền bí, huyễn hoặc để lừa đảo người?
Những thần thông đó để làm gì? Mà trong khi trước mặt
chúng ta sự sống chết chúng ta không làm chủ; sự tái sanh luân hồi chúng ta
không làm… Bao nhiêu người trên hành tinh này, người ta lăng xăng chạy từ tôn
giáo này đến tôn giáo kia để cầu khẩn, để tha thiết để cho mình được bình an.
Thế mà hôm nay chúng ta đã làm chủ được tâm mình hoàn toàn như cục đất thì
không phải là sự bình an lớn nhất sao?! Làm chủ ngay cả bệnh thân ở trên thân;
làm chủ ngay cả sự sống chết, thì không phải là hạnh phúc sao? Nếu ở đây các
con mà tu tập được là một tin vui cho cả nhân loại, cho cả bao nhiêu người có một
cái lối đi, có một cái đường hướng để giải thoát. Còn bây giờ mấy con tu không
được, thì làm sao mà có tin vui được? Cho nên ráng! Không những giải thoát cho
mình, mà còn giải thoát cho mọi người, còn giải thoát cho mọi người. Còn đem niềm
tin cho mọi người để người ta thực hiện con đường tu tập.
Cái thứ nhất là chúng ta không phụ ơn Đức Phật; không phụ
ơn Thầy. Chúng ta đã tu tập được là chúng ta đã đền đáp công ơn của người. Còn
chúng ta tu tập không được thì chúng ta lấy gì mà đền đáp công ơn của người?!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét