513- TỰ DO TÍN NGƯỠNG TRONG
PHÁP LUẬT
(17:48) Cho nên mấy con rất cố gắng. Tuổi mấy con
người nào cũng lớn hết rồi, thời gian không còn chờ đợi. Vậy thì, ở đây các con
là những người quyết tâm xuất gia trong ngày hôm nay. Trước khi làm lễ thì mấy
con phải xét, nếu người nào còn bận gia duyên cha mẹ thì mấy con nên giải quyết
cho xong. Đâu có nghĩa là chỉ có một ngày nay xuất gia thôi sao? Còn bao nhiêu
ngày, phải giải quyết cho xong. Nếu cha mẹ không đồng ý, nếu Chính quyền không
chấp nhận, thì Thầy sẽ có một bức thư, Thầy gửi cho Chính quyền. Thầy sẽ có một
bức thư gửi cho cha mẹ, nói cái lý do tu hành như thế nào để cho gia đình cảm
thông, hiểu biết sự tu hành lợi ích như vậy. Để cho Chính quyền thấy trách nhiệm
của một người theo tôn giáo trong pháp luật của Nhà nước, chứ không phải ngoài
pháp luật của Nhà nước. Tự do tín ngưỡng trong pháp luật, chứ không phải tự do
tín ngưỡng ngoài pháp luật. Nhà nước của chúng ta, nhà nước Việt Nam có pháp luật
đối với tôn giáo hẳn hòi, tự do trong pháp luật.
(18:47) Cho nên đối với Chính quyền có bổn phận
trách nhiệm phải kiểm tra kỹ lưỡng cái người theo tôn giáo đó, có cho hay là
không cho? Tự do trong pháp luật mà. Nếu để người dân mình đi sai trở thành phí
công, uổng của tài sản của dân chúng thì đó là lỗi của người lãnh đạo chứ. Cho
nên đối với đất nước Việt Nam không phải tự do một cách tự do mênh mông. Nghĩa
là người ta theo một cái tôn giáo đó, rồi người ta tự tử cả láng, cả đám đông
chết một lần hàng loạt. Thì thử hỏi một cái đất nước mà chính phủ cho tự do tín
ngưỡng như vậy làm sao?
Các con nghe cái tôn giáo nào đó nói thế giới, nói quả địa
cầu này sắp hoại diệt rồi, bây giờ chúng ta phải cùng nhau mà chết. Bắt đầu tự
tử nhau chết, trong khi quả địa cầu chúng ta có hoại diệt không?! Nói năm 2000
là quả địa cầu chúng ta sẽ diệt, mà nay 2008 rồi nó có diệt chỗ nào đâu? Mà bây
giờ cái tôn giáo đó đã chết muốn sạch. Các con thấy, những cái đó là cái nhảm
nhí, mà nếu mà tự do tín ngưỡng theo cái kiểu này thì dân chúng chết hết còn
gì? Người ta chỉ có cái niềm tin thôi. Các con thấy người ta tự do tín ngưỡng
theo một cái tôn giáo mà người ta cầm súng người ta giết người. Người ta nói chết
vì Thánh, vì tôn giáo người ta, thì cái này có đúng không? Mà nếu mà tự do tín
ngưỡng để đi theo như vậy thì như thế nào? Dân nước đó như thế nào mấy con?
Nó sẽ đất nước đó chiến tranh. Bởi vì cầm súng bắn người
ta, thì người ta phải cầm súng bắn mình chứ sao? Chứ người ta nhịn mình sao?
Mình chỉ lấy cái danh từ là chết vì Thánh, tử vì đạo, mà trong khi cả đất nước
của mình nó tan nát như thế này; nhà cửa sụp đổ như thế này. Bao nhiêu công lao
của mồ hôi nước mắt của nhân dân, xây dựng từng nhà cửa, lầu đài, chợ búa như
thế này, bom đạn dập xuống tan nát hết mấy con. Người ta cất biết bao nhiêu năm
mới được thành một cái đô thị. Rồi một giờ, mà chiến tranh chỉ một giờ thôi,
thì cái đô thị đó nó còn gì?
Máy bay bỏ bom, pháo dập thì tan nát hết còn gì?! Người
chết ráo hết, họ chết tử vì đạo. Một cái tôn giáo như vậy thì mấy con nghĩ như
thế nào? Tự do tín ngưỡng đó!
(20:37) Còn tự do tín ngưỡng trong một cái tôn giáo
có pháp luật hẳn hòi hoàn toàn. Người lãnh đạo, người ta thấy cái tôn giáo này
đem lại được cái lợi ích cho dân tộc; đem lại được cái nền Đạo Đức cho dân tộc.
Cho theo tôn giáo đó, để cái tôn giáo đó phát triển, đem lại đất nước của họ
hòa bình. Bây giờ theo tôn giáo này sẽ làm đồng cốt, nhảy múa tùm lum, tốn hao
tiền bạc. Một người theo, rồi nhiều người theo; rồi nhiều người theo nữa, thì
như vậy cái đất nước này nó ra sao?! Toàn là cái thứ mê tín! Mà nếu mà nói rằng
tự do tín ngưỡng bằng cách mà vô pháp luật như vậy, thì cái đất nước đó còn gì?
Cho nên đúng, nhà nước chúng ta sáng suốt!
Tự do tín ngưỡng trong pháp luật thì cái người lãnh đạo
làm việc thi hành pháp luật có nhiệm vụ phải báo, phải chứng nhận người theo
tôn giáo hoàn toàn có giấy tờ đàng hoàng. Thì như vậy mấy con cầm cái giấy của
Thầy mà đưa cho nhà nước, thì nhà nước có trách nhiệm bổn phận phải chứng nhận
giấy đó. Người dân này có phải là tại địa phương này không? Đó là cái thứ nhất.
Bởi vì cái đơn xin Chính quyền xác nhận là xác nhận như thế nào?
Xác nhận cái người dân này có phải tại địa phương đó
không? Nếu không phải thì mấy người dám xác nhận không? Đâu dám! Ờ, người dân
này không phải dân của tôi. Ở xứ nào đâu đến đây tạm vắng, cho nên tôi không
xác nhận. Rõ ràng thì Nhà nước đã xác nhận được cái người dân này không phải
người dân địa phương của họ.
Mà mấy con thấy không? Người dân này là người dân địa
phương mà có tiền án, tiền sự, cho nên tôi không có đưa vào tôn giáo được, tôi
không chứng. Bởi vì mấy con trộm cắp giết người mà giờ đưa vào tôn giáo người
ta à?! Còn Thầy ở xa, ví dụ Thầy ở xa Thầy biết mấy con ở địa phương mấy con
không? Chỉ có chính quyền biết. Vậy thì chính quyền có nhiệm vụ bổn phận xác nhận
cho một cái nơi tôn giáo đạo đức, người ta biết rõ ràng cái người dân này xứng
đáng xuất gia hay không xuất gia. Đó là trách nhiệm bổn phận.
(22:19) Cho nên khi mà người ta cầm cái giấy có
Chính quyền xác nhận, người ta tin tưởng rồi, rất tốt! Cái người dân này là người
dân đáng xuất gia đây. Các con thấy cái nhiệm vụ không?
Còn bây giờ đưa cái giấy này mà không có Chính quyền xác
nhận, Thầy có thương các con bao nhiêu đi nữa, không biết chừng con bị nghiền
thuốc phiện, xì ke, ma túy gì đây, mà vô đây để xin tu hành thì đâu biết chừng
mấy con có tiền án tiền sự đây? Cái đầu óc nghi ngờ. Trong khi Tu viện này ví dụ
như có một trăm, hai trăm người, mà nếu không có được sự xác nhận của nhà nước,
thì cái Tu viện này nó sẽ ra sao? Trộm cắp, cướp của, giết người đều trốn vào
trong này được hết. Thì mấy con thấy trong cái vấn đề tôn giáo nó rất là quan
trọng, chứ đâu phải là không quan trọng. Để bảo vệ cho những người thật tu, thật
chứng, người ta được yên thân người ta tu.
Bữa nay Chính quyền đến bắt người này, mai Chính quyền đến
bắt cái vị tu sĩ kia, là ông đã có tiền án tiền sự ông giết người, bây giờ ông
trốn vô đây, bây giờ về ở tù. Thì trong Tu viện chúng ta bị động mấy con, và bị
mang tiếng nữa. Mang tiếng cái người đó tiền án, tiền sự họ giết người ở đâu
không biết, vô đây bây giờ xuất gia rồi, khi bị công an bắt, thì người ta nói ờ
tu sĩ ở trong Tu Viện này vậy vậy đó. Người ta biết cái người đó, họ là cái người
ác như thế nào? Các con thấy chưa?
(23:27) Cho nên ở đây, vấn đề mà xuất gia là vấn đề
rất quan trọng. Mấy con làm giấy tờ đàng hoàng, Thầy sẽ chứng nhận hoàn toàn
đưa về địa phương, địa phương xác nhận. Mà nếu địa phương không xác nhận, Thầy
làm một cái đơn. Thầy đưa mấy con cặp với giấy ở địa phương, chính quyền mấy
con xác nhận. Chừng đó mới bảo đảm được cái sự tu tập của mấy con, mới là người
tốt. Tất cả những cái này, đều là phải thực hiện được pháp luật của Nhà nước.
Cho nên xuất gia nó không phải khó, mà hành động tu tập,
xuất gia, ly gia cắt ái là khó. Sống độc cư là khó! Mấy con chuẩn bị, về gia
đình phải được sự đồng ý chấp nhận của gia đình hết, thì Thầy cho xuất gia. Còn
gia đình chưa chấp nhận thì khoan. Bây giờ cần thiết phải giải quyết cái khâu
nào, cha mẹ hay là chồng con, hay là vợ con? Thì chừng đó Thầy sẽ trợ giúp thêm
những ý kiến, những bức thư để gợi ý để cho mấy con có cái hướng xuất gia hoàn
toàn. Cạo tóc mà trở thành tu sĩ xứng đáng là một tu sĩ, không còn phàm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét