515- ĐỘC CƯ - ĐỘC BỘ - ĐỘC
HÀNH
(28:50) Cho nên thứ nhất là chúng ta quyết xuất gia,
là chúng ta chỉ còn có một hướng đi tới, một là chết hai là chứng đạo. Chứ
không còn có trở về gia đình, cha mẹ gì nữa hết, hoàn toàn cắt ái. Các con nghe
nói xuất gia là cắt ái ly gia mà. Cắt ái tức là cắt hết những cái tình thương,
ly gia là lìa gia đình, chỉ còn lấy cái chùa là làm cái nơi tu hành giải thoát
cho mình. Chứ không có còn cái mà vấn đề mà trở đi, trở lại, trở về thăm gia
đình, ở trong gia đình của mình thì không được. Thầy không chấp nhận một người
xuất gia mà sống ở trong gia đình. Tại sao vậy? Tại vì cái ái kiết sử nó còn
ràng rịt đó, thì làm sao mà cắt ái?!
Cho nên khi đó mình xuất gia rồi chỉ còn có lấy Tu Viện,
lấy cái Chùa làm cái nơi tu hành của mình, làm cái nhà của mình thôi, chứ còn
không còn cái khác. Cũng như bây giờ mấy con vào đây, tuy rằng mấy con thấy xuất
gia là có bạn bè chứ gì? Nhưng ở đây hoàn toàn sống độc cư, coi như là mình sống
có một mình mình thôi. Cái thất của mấy con là cái nơi cuối cùng của mấy con
đó.
Rồi từ cái thất này nó cũng không phải là cái chỗ, cái thất
đó là cái nhà của các con nữa. Mà là các con sẽ được di chuyển từ cái nhà này đến
cái nhà khác. Khi cái trình độ tu tập của mấy con nó tới cái mức nào, người ta
sẽ đưa mình đi.
Chẳng hạn nào bây giờ mấy con sống ngày một giới, ăn ngày
một bữa không được. Người ta sẽ đưa mấy con đi vào cái khu để tập luyện ăn ngày
một bữa, để tập luyện phá những hôn trầm thùy miên. Những cái điều đó là những
cái điều của người mới tu tập. Không làm chủ cái ăn cái ngủ, thì đi tới nữa làm
chủ được cái gì?!
Sau khi ăn ngủ mấy con làm chủ được rồi, người ta đưa vào
cái khu chuyên tu để xả tâm. Để tâm niệm mình, tất cả ác pháp tác động vào tâm
mình không được, người ta sẽ hướng dẫn mình. Từ đó cái tâm mình bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự. Người ta hướng dẫn cho mình, bây giờ thấy gia đình của
mình tới lui, làm động mình thế này thế khác, người ta khuyên mình nên xuất
gia. Để gia đình mình, để những người thân mình đừng có quậy phá mình nữa, để
cho mình được yên tu.
Tức là mấy con mặc chiếc áo cư sĩ, người ta thấy mấy con
bị gia đình làm động mấy con, để những người khác làm động mấy con. Bởi vì chiếc
áo cư sĩ nó còn rộng rãi lắm, người ta sẽ làm động mấy con được. Cho nên buộc
lòng mấy con phải xuất gia. Mà khi mà người ta cho xuất gia rồi, thì mấy con
còn sống độc cư, độc bộ, độc hành.
Độc cư ở có một mình; độc bộ đi một đường một mình, không
đi đường khác; độc hành đi có một mình, không đi với ai nữa. Nghĩa
là con đường của mình nhắm tới cái mục đích làm chủ sự sống chết, chấm dứt luân
hồi, con đường của mình chỉ một điều duy nhất đó!
Mọi người tu cũng đều nhắm vào cái mục đích đó, nhưng mỗi
người phải đi riêng, không có được ai đi chung với nhau. Không có hai người
cùng đi nhau để nhắm mục đích đó, không phải! Tôi sinh ra có nghiệp lực của
tôi, nghiệp lực đó nặng hay là dày hay mỏng, tôi do đó mà tôi tu nhanh hay tu
chậm. Còn nghiệp lực của các vị dày hay mỏng là do các vị. Cho nên các vị dày
thì các vị phải tu theo kiểu dày; mỏng phải tu theo kiểu mỏng. Làm sao mà hai
người cùng đi nhau một đường được?! Mặc dù cái mục đích là giải thoát sinh tử
luân hồi, nhưng phải như vậy.
(31:54) Cho nên bây giờ mấy con đã sắp xếp được gia
đình của mình, cha mẹ chấp nhận; gia đình chấp nhận cho mình xuất gia rồi. Rồi
chính quyền chấp nhận cho mình xuất gia tại tu viện, bằng chứng mình phải làm
giấy tờ hẳn hòi đoàng hoàng. Và đồng thời nếu mà chính quyền chưa chấp nhận, mà
ý nguyện của mình xuất gia, mình là cái người có tự do, tự do cái đời sống, tự
do trong cái cuộc sống của mình, mình muốn theo tôn giáo nào đó là cái quyền của
mình, nhưng Nhà nước có bổn phận trợ giúp theo đúng, hay sai người ta nói cho
mình biết, do đó Nhà nước ký tên chứng nhận để làm một cái niềm tin cho tu viện,
cho những người ở trong Tu viện này.
Cho nên xuất gia mấy con phải chuẩn bị tất cả mọi thứ rốt
ráo, gia đình, rồi mặt xã hội cho rốt ráo hết, thì lúc bấy giờ vào xuất gia để
cho mấy con yên tâm mà không còn lo lắng điều gì nữa, chỉ lo một đường đi tới
mà thôi. Không còn lo Phật tử cúng dường, không còn lo Phật tử thế này thế
khác, mình nỗ lực mình tu để được giải thoát. Mà giải thoát mình được là một
cái niềm tin, là tin vui cho cả thế giới, chứ không riêng vì những Phật tử, những
gia đình của mình, mà cả mọi người, mình tu tập. Con đường này là con đường tu
tập được chứ không phải con đường không tu tập được, nhưng chuẩn bị cho chúng
ta sẵn sàng tất cả tư thế để chúng ta tiến bước một cách dễ dàng, không khéo nó
khó khăn vô cùng. Xuất gia rồi mấy con chạy tới chạy lui, tiếp duyên ngày ngày,
người ta đánh giá trị người tu sĩ, mà người ta đánh giá trị người tu sĩ như vậy
là người ta sẽ đánh giá trị cái Tu viện, và người ta sẽ thấy rằng người tu sĩ
Phật giáo nó như vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét