519- TỔ CHỨC TĂNG ĐOÀN
Bởi vì ở
trong cái đoàn thì nó có năm người. Một cái người trưởng, một cái người phó,
một cái người giáo dục đoàn, thì một cái ông thư ký đoàn và một cái ông giảng
viên đoàn, nó tới năm người. Trong cái đoàn của con, của tu sĩ đó, ở Tu viện
Chơn Như đó, thì giờ nó có đủ, ông Gia Hạnh nè, ông Giác Thức nè, Chơn Thành
nè, Thiện Tâm nè, rồi ông thư ký đoàn có luôn. Chưa có thư ký đoàn, như vậy còn
thiếu một người nữa là thư ký đoàn.
Có đủ hết
ở trong năm người đó thì nó sinh hoạt trong cái đoàn. Cái đoàn nó ít nhất là nó
năm người, là phải năm người làm như việc vậy mới đủ. Và đồng thời nó nhiều
nhất là cái đoàn nó chỉ hai mươi người thôi, không được hơn. Tại sao? Cái đoàn
đông quá thì không có thể nào mà kiểm tra trên cái bước đường tu…
(Con vô
trong này đi con).
i.
Không thể tu tập được. Bởi vì ở đây, cái mục đích của mình, cái
đoàn của mình, ít người thì mình dễ điều hành và dễ quan sát hướng dẫn nhau,
sách tấn nhau tu. Bị con đường của mình là con đường tu.
Chứ không
phải là nạp cái đoàn để có hình thức đông đảo, mà cái đoàn chỉ cần ít người.
Thì cái sự tu tập càng dễ cho cái nhóm đó, cái đoàn của mình là một cái nhóm.
Tức là Thầy chia ra từng nhóm, cái đoàn thứ nhất. Mà cái nhóm thứ nhất này mà
tu được thì họ phải sống tất cả những cái oai nghi, tế hạnh, để cái đoàn thứ
hai sẽ noi cái gương đó. Cho nên nếu mà cái đoàn đó cứ, cái người mới người cũ
cứ ra vô ra vô đó, thì coi như là cái đoàn đó nó không có thành cái gương học
cho người khác.
Cho nên
vì vậy mà cái đoàn theo Thầy đã đặt ra một cái đoàn theo Tăng của Tu viện Chơn
Như đó, thì Tăng đoàn của Tu viện, thì cao lắm là hai mươi người. Cái số lượng
người đông nhất là hai mươi người, chứ không được trên hai mươi. Mà ít nhất là
phải năm người. Thì năm người, trong khi năm người đó thì phải chọn lấy một
người đứng lên giảng cho bốn người kia nghe. Người làm trưởng, một người làm
phó tức là ít nhất là năm người.
Nhưng mà
trung bình, ví dụ như sáu hay bảy hay là mười người đều được, mười một, mười
hai người đều được hết. Nhưng mà không cao hơn cái số lượng mà hai chục người.
Để cái đoàn đó nó vừa đủ, để cho tự sách tấn, tự điều khiển nhau, tự nhắc nhở
nhau, người nào có sai quấy để mà họ hiểu. Vì số lượng mà nó ít, càng ít thì
mình ít có bị động, ít có bị cực khổ.
(2:35) Còn nó nhiều nó đông quá, mình nhắc
không hết đâu, cái ông trưởng với ông phó mệt lắm, cực lắm! Mỗi người nó có
những cái nhiệm vụ, như vậy là trong cái đoàn này còn thiếu một người, một
người thư ký đoàn. Ông trưởng đoàn nè, ông phó nè (có ông phó đoàn nè), cái ông
giáo dục đoàn nè, cái ông giảng viên đoàn nè (ở trong đó nó phải đủ ông giảng
viên đoàn), rồi cái ông thư ký đoàn, nó năm người.
Cho nên
vì vậy mà hôm nay thì mấy con đến đây có chuyện gì cứ nói thẳng ra, Thầy sẽ
giải quyết cho.
Tu sinh 1: Mô
Phật. Cái trường hợp…
Trưởng
lão: Con ngồi xuống đi con, nó đỡ mệt.
Tu sinh 1: ( … )
Trưởng
lão: Con cũng ngồi xuống đi. Thầy sẽ giải quyết.
Tu sinh 1: Con
kính bạch Thầy. Con trở về Tu viện cũng gần một tháng rồi, nhưng mà trong cái
trường hợp tu tập, con thấy vẫn còn bị xuất tinh đó, bạch Thầy. Mọi lần trước
thì con nghe Thầy chỉ dạy là có thể qua dạy riêng, xin Thầy chỉ dạy về cái
phương pháp mà đẩy lui trong cái bệnh xuất tinh này. Khi mình ngủ bị mê quá bị
xuất tinh trong giấc ngủ.
Trưởng
lão: Tức là chưa có được, con tu tập chưa có đủ cái sức tỉnh giác.
Cho nên nó còn bị mê, nó mới xuất tinh. Mê là mình quên đó, rồi cái nó sẽ xuất
ra chứ không có gì hết. Tức là chưa có đủ sức tỉnh giác, vậy thì con cũng còn
bị hôn trầm, thùy miên chưa phải hết.
Tu sinh 1: Ngồi
con thấy con phá hôn trầm, thùy miên thấy khó lắm bạch Thầy.
Trưởng
lão: Lẽ đương nhiên là, bởi vậy nó mới có những cái pháp đi kinh
hành, nó không có khó. Phải tập hết sức mới phá được nó, bởi vì nó thuộc về tâm
Si rồi. Mà chính vì si nó mới có sân nó mới có dục, có tham. Chứ còn nếu mà
không có si thì dục nó không có lọt qua mắt mình được đâu, cho nên nó không có
tham.
Tất cả
cái dục gì nó cũng là qua cái tâm si của mình. Tại vì mình mê mờ, cho nên buộc
lòng mình phá cho sạch cái hôn trầm, thùy miên. Mà phá sạch hôn trầm, thùy miên
thì chỉ có phải đi kinh hành mà thôi. Cho nên cái pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác của
Phật mà, cho nên nó phải tập tu ghê gớm lắm mấy con, chứ đừng có nói giỡn chơi
nó. Nhất là tuổi trẻ mấy con về cái sự mà xuất tinh đó, đều hoàn toàn là phải
tập tỉnh thức hết.
Mà tập
còn phải tập những cái phương pháp, mà khi mà Thầy thấy mấy con mà sống đúng
những cái oai nghi tế hạnh của Phật rồi, thì khi sống được rồi, thì đưa qua đây
Thầy kềm. Thầy kềm để phá sạch, không có còn xuất tinh nữa.
(5:00) Chứ còn ở bên đó, bởi vì kềm đi vô định
mà, định tĩnh cho nó phá. Còn tâm con chưa định tĩnh thì bị mê phải xuất tinh
thôi. Mà hễ mê thì, nếu mà mình mê quá thì cái tâm mình nó khởi dục, khởi sắc
dục. Nó nghĩ đến, nó nhớ đến hình ảnh của phụ nữ thì nó nó xuất thôi.
Còn cái
này nó bị mê, nó xuất tinh nó chưa phải hết đâu, nó còn mộng, mộng tinh đó.
Thành ra Thầy nói, Thầy lo cho mấy con sống cho được oai nghi để mà, đừng có đi
tới đi lui. Đi tới đi lui tức là mình tiếp duyên. Mình tiếp hành sáu căn, tiếp
xúc sáu căn luôn, mình tiếp xúc sáu căn, khó khó kiểm lắm, khó đối trị. Bởi vì
phòng hộ sáu căn, mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý thì mình mới tu được.
Cho nên
buộc lòng là mấy con phải, vô là coi như cuộc đời tu là mình, coi như là một là
chết, hai là chứng đạo! Có vậy thôi. Bỏ hết cuộc đời, ly gia cắt ái mà, không
còn người thân, không có ái kiết sử, không còn cái gì hết. Coi như là không còn
lo, lo chỉ cứu mình thôi, chỉ cái đó là mới xuất gia.
Cho nên
cho mấy con vấn y vấn thành lập cái Tăng đoàn của mấy con, nó không giống như
Khất sĩ, mà cũng không giống như Nam Tông. Cho nên lần lượt rồi mấy con hỏi cái
điều này điều kia, Thầy trả lời nó thành ra vấn đáp Phật pháp mà. Vấn đáp những
cái oai nghi tế hạnh như thế nào đúng, thế nào sai.
Nó trở
thành một cuốn sách gối đầu nằm cho mấy con, mục đích là nói tất cả những cái
oai nghi tế hạnh. Lần lượt nó sẽ trả lời hết những cái điều kiện, nó trở thành
một cuốn sách gối đầu nằm cho tu sĩ mà. Để mấy con biết trong cái những cái
ngày mà sinh hoạt, trong một tuần lễ sinh hoạt. Hiện giờ mấy con sinh hoạt
trong cái ngày, là trong một cái ngày, cái ngày đó là cái ngày Khất sĩ mà cúng
hội của người ta. Chứ đâu phải cái ngày sinh hoạt như vậy, đem cái mục đích của
cái ngày đó thì không có.
Còn mấy
con chỉ có, trong hai ngày sinh hoạt của mấy con là ngày thỉnh nguyện. Phát lồ
thỉnh nguyện, sám hối có hai ngày thôi. Trong một tháng có hai ngày, chứ tuần
lễ thì nó không có sinh hoạt. Để lo mà tu tập chứ không sinh hoạt. Còn mỗi tuần
sinh hoạt đó là ngày cúng hội của bên Khất sĩ.
Nên Thầy
biết mà, Thầy có đi trong Khất sĩ Thầy biết. Cái ngày đó là cư sĩ họ về Tịnh
xá, họ làm những món ăn cúng dường chư Tăng. Vậy chư Tăng tập hợp lại, mới đề
cử một vị ra trong cái ngày cúng hội đó là cái ngày thuyết giảng của các sư.
Phật tử về đông đảo và mở ra một cái buổi ăn uống, coi như trai Tăng. Người nào
muốn cầu siêu cha mẹ gì đó thì vào đó quỳ trước các sư, để xin phép các sư cầu
siêu cho cha mẹ mình.
(7:29) Còn không có coi thì như là các sư sẽ
thuyết giảng cho một bài pháp ngắn, bài pháp ngắn cho quý Phật tử nghe. Thì
mình hàng tuần có một ngày gọi là ngày cúng hội. Giờ sinh hoạt mà hàng ngày,
hàng tuần mà có ngày mà mấy con nghĩ là sinh hoạt, thì đó là mấy con theo cái
ngày cúng hội của bên Khất sĩ. Cúng hội bên Khất sĩ, chứ không phải là ở bên
Nam Tông đâu, bên Nam Tông không có.
Cho nên
bây giờ mấy con cứ trình bày. Bây giờ trong cái vấn đề mà các con hiện giờ đó,
thì coi như Thầy đang chuẩn bị cho cái Tăng đoàn thứ nhất cho nó hoàn thành.
Rồi kế đó, những cái người mà tu sĩ mà mới vào, mới vào mà hôm rày mà còn xen
ra xen vô dự thính đó, rồi đi tới đi lui đó. Coi như quý vị đó, nếu mà quyết
tâm giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, oai nghi tế hạnh đàng hoàng, thì sẽ cho
thành lập cái Tăng đoàn thứ hai. Tăng đoàn thứ nhất, rồi Tăng đoàn thứ hai.
Rồi trong
cái số người, trong cái số người mới này coi cái người nào có khả năng trình độ
như thế nào thì mới đưa lên làm trưởng đoàn. Cái người nào có khả năng chỉ huy
thì đưa vào làm trưởng đoàn. Rồi phó đoàn, phó đoàn làm công việc trợ giúp cho
ông trưởng đoàn. Rồi cái ông nào mà có trình độ sư phạm thì đưa cho ông đó làm giảng
viên đoàn.
Còn cái
ông nào mà oai nghi tế hạnh, mà giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh không hề vi phạm
đó, thì đưa ông làm giám luật đoàn. Các con xem xét coi cái lỗi, cái phải, cái
chỗ nào đó, thường nhắc nhở cho trong cái đoàn, chứ không phải là bắt phạt
người ta. Chỉ nhắc nhở khéo léo để cho người ta sửa, thì cái ông giám luật đó
là ổng thường nhắc nhở.
Thí dụ
như các con ngủ phi thời là ông đến ông khuyên, ráng tập đi kinh hành bằng cách
này kia để cho đừng có ngủ phi thời. Vì ăn phi thời, ngủ phi thời là phạm giới
đó. Rồi đi nói chuyện này kia là phạm giới đó, phá hạnh độc cư tức là phạm
giới. Trong tất cả những cái này, là ông giám luật ông đều theo dõi những cái
hành động này để mà ông nhắc nhở, khích lệ sẽ sách tấn trong con đường tu. Để
giúp cho cái đoàn của người ta trở thành không có được có bỏ rớt cái người nào.
Khi mà
vào cái đoàn rồi, cái người nào xấu nhất, tệ nhất, phạm giới nhất là các vị từ
cái ông trưởng đoàn, năm cái người này phải chịu trách nhiệm. Phải chịu trách
nhiệm, bởi vì mình làm lớn mà. Mình phải chịu trách nhiệm để hướng dẫn cho cái
đoàn viên của mình trở thành những người giới luật nghiêm chỉnh.
(10:00) Chứ không phải là nói bỏ, không phải
đâu, anh có trách nhiệm. Khi vào cái đoàn này rồi, đã chấp nhận cho cái đoàn
này năm người hay mười người rồi, thì có nhiệm vụ mà những đoàn viên mình sai,
thì năm người này phải chịu. Cái ông trưởng đoàn là phải chịu trước tiên và kế
đó ông giám luật đoàn. Rồi kế nữa đó, là cái ông giảng viên đoàn.
Ông giảng
viên là đến lớp dạy mà, thành ra thấy có lỗi thì đem vào cái lớp của mình nhắc
khéo, nhắc khéo những cái lỗi, không nói tên ra. Nhưng mà cái ông giám luật
đoàn là ông đến trực tiếp ngay người đó ông nói. Còn cái ông giảng viên đoàn,
ông không nói tên người nào. Nhưng mà ông nói tới đó là phạm giới thôi, nói
chung chung. Để cho người nào có bị cái lỗi đó, để cái ngày mà họ đến, họ thỉnh
nguyện. Sau khi phát lồ thỉnh nguyện xong là họ hứa trước Chúng, trước cái đoàn
của người ta, người ta sẽ cố gắng người ta sửa. Và khi mà người ta sửa, người
ta không còn phạm lỗi nữa đó, thì cái ông giám luật đoàn đó, khi mà sinh hoạt,
tới cái ngày sinh hoạt mà thỉnh nguyện, phát lồ thì ông giám luật đoàn không
nói nữa, khen họ. Khen ngợi những tu sĩ đã khắc phục được không lầm lỗi, chứ
không phải. Khen, chứ không phải làm thinh đó đâu, ông khen. Để khích lệ, để
làm cho cái đoàn của mình càng ngày nó phấn khích lên, nó hứng ham tu.
Ở đây,
Thầy sẽ trợ giúp những cái ý này, hoàn toàn để nắm vững cho các cái vị này. Để
thấy cái trách nhiệm và bổn phận của mỗi người phải làm việc. Là cái ông trưởng
đoàn làm gì, mà ông giáo dục đoàn làm gì, ông giảng viên đoàn làm gì? Còn ông
thư ký đoàn là chỉ ghi chép lại. Ai có tội cũng phải để trong cái đoàn của năm
người này, người ta họp lại, người ta ghi chép, rồi người ta tìm cách. Bây giờ
cái ông giảng viên đoàn, bây giờ cái thầy A, thầy B, thầy C gì đó, phạm vào cái
lỗi đó. Thì cái ông giảng viên đoàn là tới cái giờ giảng, thì ông khéo nhắc cái
này, họ phân công ra.
Còn cái
ông giám luật này đó, thì ông đến ông ngay thất của người đó, trực tiếp để mà
nói thẳng với người đó, phải cố gắng khắc phục. Thì con thấy rõ ràng là một ông
thì nói xa xa gần gần không nói tên, một người thì trực tiếp, làm như là có
người này biết, bao nhiêu người khác không biết, con hiểu không? Để cho cái
người tu sĩ, người ta tự khắc phục, người ta nỗ lực trở thành một người tốt ở
trong cái đoàn của mình. Đó là cách thức tu tập, cách thức tu tập phải thế nào.
Cho nên
nó đi vào cái sự mà tổ chức hẳn hòi. Chứ không phải là muốn vô đây tu, tu làm
sao tu, muốn như thế nào cũng được. Cho nên tới đây nó thay đổi. Bởi vì tất cả
các cái thất, mà Thầy cất cho cái Tăng đoàn của mấy con để vào thực hiện Thiền
Định đó thì nó gần xong, nó gần xong. Mà cái Tăng đoàn nó chưa ra gì thì cũng
chưa có cho vô. Vô mang tiếng, bây giờ ông vô tu mà không ra gì hết. Các con
hiểu?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét