520- TỨ NIỆM XỨ PHẢI CHIẾN ĐẤU TẬN CÙNG
(12:41) Người ta vô tu, thì trong ba tháng, sáu
tháng hay một năm là người ta đã chứng đạo. Bởi người ta đi vào Tứ Niệm Xứ rồi,
người ta chứng cái Tâm Bất Động của người ta rồi. Đâu phải chứng ở trong một
giờ, hai giờ đâu. Người ta chứng một ngày, hai ngày, bảy ngày đêm mà. Người ta
ngồi tâm bất động, không có buồn ngủ nữa. Còn mấy con còn gục tới gục lui mà vô
đây là chắc ngủ hết, không được.
Cho nên
chuẩn bị hết tinh thần, chúng ta chiến đấu tận cùng với giặc sanh tử mà. Không
đầu hàng trước giặc hôn trầm, thùy miên. Không được, chết bỏ! Đừng nói bỏ đi.
Ngay bây giờ là mấy con phải tập. Thầy nói nội mà chiến đấu tận cùng với cái
giặc hôn trầm, thùy miên; không thì Thầy nói cái tuổi trẻ mấy con mà xuất tinh
nó cũng hoảng hồn, nữa là mấy cái thứ khác nữa, nó sợ.
Bởi vì
mình thức, giờ giấc mình nghiêm chỉnh. Mà cái lúc này, thì còn giờ giấc tăng
lên hoài. Thấy được lui hôn trầm, thùy miên, phải tăng lên nữa, ngủ ít lại. Ngủ
ít lại để cái tâm bất động, thanh thản nó không có ngủ. Cho nên một hai ngày mà
không ngủ là không có dục, nó khỏe. Tu như vậy mới tu chứ!
Người ta
ngồi suốt bảy ngày đêm không ngủ mà. Ở trên cái tâm bất động, đâu phải là còn
ham ngủ. Ham ngủ là si. Ở đây tu mà nghe nói bảy ngày đêm mà ngồi, thấy an ổn
như thế này mà không đau, không nhức, không tê. Suốt cái thời gian vầy mà không
hôn trầm, thùy miên, không niệm gì trong đầu, khởi niệm. Đó là trạng thái Tứ
Niệm Xứ đó, chứ chưa nói Thiền Định đâu, chưa nhập định đâu.
Nếu mà,
trong khi các con được chừng một hai tiếng đồng hồ bất động như vậy rồi, phá
được hôn trầm thùy miên rồi mà được chừng năm sáu tiếng đồng hồ, mà Thầy đưa
qua đây rồi đó. Thì kể như là bảy tám ngày đêm ở đây để mà thực hiện Tứ Niệm Xứ
rồi, thì đi vào Thiền Định. Vào Thiền Định nhập các định, Tứ Thánh Định mà.
Đó thì
nói như vậy. Chứ mấy con mà tu lơ mơ thì chắc chắn là lạc xuống Tăng đoàn thứ
hai, thứ ba. Chừng nào thành lập tới cái đoàn cuối cùng, mấy con cũng không vô
ở đó đâu. Bởi vì mình không lên được thì mình không có ở trên cái Tăng đoàn cao
để cho mình đi sang qua một cái giai đoạn khác. Nếu mấy con mà còn phạm, còn
này kia thì cho mấy con ra, lập thành một cái Tăng đoàn kế. Rồi ở trong Tăng
đoàn đó, mọi người được, thì người ta trút vào những người mà còn phạm oai nghi
tế hạnh thì người ta cho dời ra, lập thành đoàn thứ ba. Rốt cuộc rồi mấy cái
đứa mà ở lại, cũng như học trò ở lại, cứ ở lại lớp một suốt hà. Không biết sửa.
(14:58) Buộc lòng vậy đó chứ sao? Để cho mình
phải cố gắng, mình ráng mình khắc phục oai nghi tế hạnh mình đều được. Và đồng
thời coi như là mình báo cho gia đình biết là không nên gửi thư, không nên báo
cái chuyện gì cho mình, người tu sĩ biết hết, để an tâm tu tập. Chứ còn nếu mà
báo tới lui, nó động. Ái kiết sử mà, mấy con thấy đâu phải dễ đâu!
Cho nên
mình không biết gì bên ngoài cả, chỉ còn biết vô tu tập sống đúng theo đoàn
sinh hoạt, tạo thành Giới luật Đức hạnh.
Tu sinh 1: Con
chuyến này chắc con, con xin cắt hết các duyên ngoài quá thưa Thầy.
Trưởng lão: Cắt đứt
hết thì được. Cắt đứt hết. Xin Tăng đoàn: "Tôi sẽ hoàn toàn thực hiện đúng những cái lời
dạy", đó có vậy thôi.
Tu sinh 1: Bởi vậy
con kính xin Thầy là cái trường hợp mà bị xuất tinh trong giai đoạn này, tự bản
thân con thì thấy ôm pháp nó cũng chưa vững lắm thưa Thầy. Cho nên nhiều khi,
còn hơi khó khăn. Như Thầy dạy như thế thì con giờ tu tập hàng ngày như thế nào
để mà cho nó…?
Trưởng
lão: Giờ giấc con cứ giữ đúng y, giờ giấc giữ đúng y. Hễ buồn ngủ
hôn trầm là đi kinh hành. Có những pháp đi kinh hành con biết hết rồi chứ gì?
Biết hết
rồi, thì cái pháp thứ nhất phá không được, thì cái pháp thứ hai phá không được,
pháp thứ ba, thứ tư phá hết. Tới pháp Thân Hành Niệm là phá sạch. Nghĩa là
không có cho buồn ngủ, hôn trầm gì xen vô được hết.
Cứ hễ buồn
ngủ hôn trầm thì cứ đi Chánh Niệm Tỉnh Giác. Nó có ba, bốn cái giai đoạn Chánh
Niệm Tỉnh Giác. Tới cái pháp Thân Hành Niệm là pháp cuối cùng, con hiểu không?
Cứ ôm những cái đó mà phá hôn trầm. Mà phá cho sạch hôn trầm thì phá si chứ gì?
Phá si, phá lười biếng đó. Không còn ham ăn, ham ngủ đâu. Phá sạch nó thì mấy
con mới làm chủ được. Dẹp hết những cái duyên ở gia đình của mình hết, rồi nỗ
lực cứ ôm pháp. Mấy con tu, chẳng hạn nào mấy con tu cho nó thuần thục các
pháp, nhất là các cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở. Nó không phải là cái đề mục
Định Niệm Hơi Thở nó đi vào được cái Thiền Định gì được hết. Nhưng mà vì tu tập
các Định Niệm Hơi Thở, đề mục đó nó giúp cho chúng ta có cái căn bản. Để khi mà
chúng ta tu xả tâm đó, thì chúng ta thấy có chướng ngại pháp là chúng ta xả dễ,
chúng ta xả dễ hơn.
Thí dụ
như bây giờ, cái tâm của con nè, nó cứ ngồi đây nó lăng xăng, nó khởi niệm thì
mấy con sẽ dùng cái đề mục Định Niệm Hơi Thở mấy con phá. Cho nên mấy con, ít
ra mấy con phải tu mười chín cái đề mục đó cho nó thuần thục, cho quen. Để khi
mấy con ngồi tại chỗ, mấy con phá.
Thí dụ
như bây giờ tâm con nó khởi vọng tưởng, mà nó khởi quá nhiều. Cái niệm này chưa
rồi, tới niệm khác. Thì mấy con chỉ cần dùng cái đề mục của nó mà tu. "Với tâm định tĩnh tôi biết tôi hít
vô, với tâm định tĩnh tôi…". Rồi hít vô thở ra năm hơi thở mà
thấy nó còn vọng tưởng, tác ý nữa. Thấy nó còn vọng tưởng nữa, cứ có niệm khởi
trong đó là tác ý câu đó thì nó sẽ, một lúc nó sẽ hết.
(17:38) Còn bây giờ cảm thọ trên thân con, con
ngồi thấy nó tê chân nó đau thì con sẽ tác ý ngay liền: "An tịnh thân hành, tôi biết tôi
hít vô, an tịnh…". Phải tập. Tập sau này nó mới có an, thọ nó
mới hết, chứ không phải dễ, con thấy không? Phải tập cho nó quen.
Mặc dù nó
chưa đủ sức, nhưng mà mình cứ tập đi. Để tới chừng đó, khi mình vào Tứ Chánh
Cần, mình tu để ngăn ác diệt ác, sanh thiện. Mình ngồi chơi vầy, mà có cái cảm
thọ nào tác ý liền, đuổi liền. Mà cái tâm mà vọng tưởng nhiều là cũng đuổi liền
thôi. Mà hôn trầm, thùy miên cũng ngồi tại chỗ không đi, đuổi liền nó.
Hồi đầu
mình tập cái pháp Định Niệm Hơi Thở thì phải tập đi kinh hành cho quen tất cả.
Nó nặng thì mình đứng dậy đi kinh hành, mà nhẹ thì mình vận dụng tác ý: "Với tâm định tĩnh tôi biết tôi hít
vô, với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra", rồi hít vô, thở
ra. Mà thấy nó còn lờ mờ, tác ý lần nữa. Thấy lờ mờ, tác ý nữa, ba bốn lần nó
hết.
Đó là
cách thức để phá cái đối tượng, phá ba cái đối tượng. Đối tượng thứ nhất là
vọng tưởng, đối tượng thứ hai là cảm thọ, đối tượng thứ ba là hôn trầm, thùy
miên. Nó có cái phương pháp để mà phá. Chứ không phải là cái phương pháp Định
Niệm Hơi Thở để mình vào Định. Nó không phải nhiếp tâm cho hết vọng tưởng, mà
cách thức phá thôi.
Còn đi
sâu, đi xa để kéo dài cái thời gian, cái tâm mà nó thanh thản, an lạc, vô sự,
thì nó chỉ ở trên Tứ Niệm Xứ. Chứ Tứ Chánh Cần thì nó có niệm khởi ra nó ngăn
mình diệt. Ở đây nó khác, nó các pháp nó kêu khác. Còn thiền định thì mấy con
chưa có được. Mà Giới Luật không nghiêm chỉnh, đi tới đi lui thì thôi, tu hoài
không đạt.
Rồi tiếp
khách tiếp khứa, tiếp bà con thân thuộc của mình. Thôi rồi! Cái này tu đời này
tu qua tới đời khác nữa, kiếp này qua kiếp khác chưa có tu được. Muốn tu kiếp
này hay không? Muốn tu nhiều kiếp thì nó phải khác, các con hiểu chưa?
Tu sinh 1: Con
thấy, thấy con thấy Định Niệm Hơi Thở con bị sai từ đầu thưa Thầy. Hiện nay thì
con thấy tu tập hơi thở hơi khó quá.
Trưởng
lão: Khó, con đừng tu tập hơi thở mà con nên tu tập ngay cả cái
Chánh Niệm Tỉnh Giác thôi. Con tác ý một cái câu thôi.
Thí dụ có
niệm mình nói: "Tâm
bất động thanh thản, an lạc, vô sự, chỉ có cái niệm này tôi giữ thôi, còn tất
cả các niệm đi". Thì cái niệm nó khởi ra, con nói vậy thì nó
đã đi rồi. Bởi vì tất cả những cái niệm đều là do niệm tham, sân, si, mạn, nghi
nó sanh ra trong ngũ triền cái này. Chứ không có gì mà trong tâm con mà có cái
niệm này ra. Thậm chí như cái niệm thùy miên, hôn trầm, nó cũng là niệm si của
Ngũ Triền Cái, chứ không phải là cái gì hết.
(20:03) Cho nên con sẽ sử dụng các cái pháp mà
trên cái người mà tu tập thọ Bát Quan Trai, bốn cái pháp đó, con sẽ sử dụng nó.
Còn ngồi mà thanh thản tức là con tu tập cái Định Thư Giãn, Định Sáng Suốt chứ
có gì đâu. Đó điều đó, nhưng mà điều kiện là vào người ta tu để dạy cho mấy con
tu, để cho nó nhuần nhuyễn với các pháp đó thôi, chứ chưa phải chuyên môn.
Cho nên
mấy con tu như vậy là nó có phương pháp, nó có đàng hoàng hẳn hòi. Còn bây giờ
về Định Niệm Hơi Thở con bị rối đó. Rối hơi thở, tức là rối hô hấp, nó khó. Nó
khó thì con không sử dụng nó nữa. Nhưng mà sau khi con nhiếp tâm, con an trú
được ở trên tâm bất động thì con sẽ sử dụng nó.
Tu sinh 1: Nhưng
mà cái trường hợp bây giờ nó rối, nó trở thành trong khoảng đau đó thưa Thầy,
thỉnh thoảng nó đau ngực. Thì trong khi con, hai mươi ngày nay con tu về cái
câu như Thầy đã dạy như: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc và vô sự". Thì con thấy nhiều lúc
nó đẩy cái cảm thọ này nó lên. Thì trong trường hợp đó thì con giữ cái câu tác
ý "Tâm bất
động" hay sao thưa Thầy?
Trưởng
lão: Ờ con, khi mà cảm thọ như vậy con chưa đủ sức an trú, con chưa
đánh đuổi nó được đâu. Thì con đứng dậy, con thư giãn, con đi vài vòng nó sẽ
hết. Chứ để không mà con ngồi thì nó sẽ tập trung trong hơi thở, nó gom lại. Nó
gom lại, nó tức ngực con.
Tu sinh 1: Nó nhớ
hơi thở.
Trưởng
lão: Nó nhớ lại hơi thở là nó tức ngực con đó.
Tu sinh 1: Như vậy
là khi đi mình vẫn giữ cái câu "Tâm
bất động" hay sao Thầy?
Trưởng
lão: Mình vẫn giữ "Tâm
bất động" thôi. Và mình đi thì thường thường là mình lưu
ý dưới bàn chân, mình bước đi coi như người vô sự vậy thôi. Chứ mà cái chú ý
của nó là "Tâm bất
động" này, chứ không phải là chú ý cái bước chân.
Chứ để
không, con ngồi yên đó thì cái hơi thở ra vô, thì nó bám vô hơi thở thì con sẽ
tức ngực. Phải biết cách, chứ còn không khéo. Còn mình đi, tại vì cái thân nó
động, nó buộc lòng mình không có để cho tâm mình nhớ hơi thở, mà nó lại nhớ cái
chân bước đi đó. Mình lưu ý cái bước đi thì nó quên hơi thở và đồng thời nó giữ
được cái tâm bất động, nó dễ dàng hơn.
Tu sinh 1: Mô Phật
vậy là lúc đó, con hổm rày đó khi mà cảm thọ như thế cái con buông cái
câu "Tâm bất
động" ra. Con mới theo Thầy dạy chỉ dùng cánh tay đuổi nó
thưa Thầy. Con mới đuổi nó.
Trưởng
lão: Cái đó được, được đặng cho nó chú ý cánh tay. Chứ còn nếu mà
nó không chú ý cánh tay, nó chú ý hơi thở con là con bị tức ngực đó.
Tu sinh 1: Mô
Phật!
Trưởng
lão: Con dùng cánh tay, cũng như dùng cái chân mình đi vậy. Nhưng
mà cánh tay con mần, con phải đưa ra đưa vô, chú ý đưa cánh tay. Nếu mà an trú
trong được cánh tay, đưa ra vô thì cái bụng con nó, cái tức ngực nó không có.
Chứ không, nó trụ trong cái hơi thở là nó, bởi vì nó đã bị rối loạn hô hấp rồi,
nó rối loạn. Cho nên nó trụ hơi thở, rồi bắt đầu trên cái hô hấp con nó bị rối
loạn liền, nó tức.
(22:37) Tu
sinh 1: Nhưng mà cái chính đó là con, cái pháp Tâm Bất Động thưa Thầy?
Trưởng
lão: Tâm Bất Động là chính à con, còn cái kia nó phụ thôi. Bởi vì
cái tâm bất động là cái chân lý rồi! Cái chân lý, cái chỗ giải thoát mà. Mới
đầu Thầy cũng dạy mấy con tâm bất động đó. Nó là cái chân lý, nó không có thay
đổi gì hết. Nó từ cái chỗ chứng đạo, nó cũng chứng từ cái chỗ đó.
Cho nên
hiện giờ mấy con ngồi được một phút là mấy con chứng một phút đó. Chứng đạo nó
rất dễ, nó không phải khó. Một phút vô lậu mà, bởi chứng vô lậu, mà cái Tâm Bất
Động là vô lậu. Chứ đâu phải. Nó coi là cái phương pháp, chứ nó không phải là
cái phương pháp. Nó không phải phương pháp mà giữ gìn bảo vệ nó, cho nên nó làm
cho cái tâm bất động. Đó, chỗ đó là cái chỗ giữ cái chân lý của chúng ta. Cái
Diệt đế của đạo Phật là chỗ đó.
Cho nên
mình biết rồi tu, Thầy nói người mà biết cái chân lý vậy nè, ngồi chơi như
Thầy, không tu gì hết. Có niệm nào khởi đuổi. Phải không? Ngồi đây chơi, khởi
đuổi thôi. Mà giờ có cảm thọ cũng không sợ, cũng ngồi như thường. Tác ý
đuổi: "Thọ là vô
thường, nãy không đau, bây giờ nó tê. Bây giờ đau tê thì mày phải đi tao không
sợ đâu, ngồi chết bỏ". Ngồi lì đó, nó hết à.
Còn con
sợ đau, tê quá, đau quá, thôi! Con kéo chân xuống, thì cái này là thua nó. Còn
mấy người mà không sợ thì lát nó đi. Thầy nói đau một hơi nó đi à, tại vì không
sợ nó. Thọ nó vô thường mà, chứ đâu phải mà thường đâu mà sợ. Cho nên không sợ
nó là vậy. Ngồi đó cứ nương vào cái tâm bất động, mình chỉ biết tâm bất động,
không biết các thứ đó. Nó là những cái niệm ác, nó làm cho mình tâm bị động, bị
mất cái chân lý đi.
Thầy nói
cái cảm thọ là cái khó nhất, mà người ta còn không sợ. Tại vì không sợ chết,
không sợ đau: “Kệ, đau
mặc. Đau là của nhân quả, chứ không phải của tao, tao không có sợ, tao đâu có
thọ. Cái thân này cũng thân nhân quả, chứ đâu phải thân tao. Có chết, chết của
nhân quả. Còn của tao là bất động nè. Cái của tao, cái trạng thái Bất Động, cái
của mình. Còn cái tụi kia, nó chết bỏ. Của tụi bây, bây chết đi đâu, bây kéo
đâu kéo. Ở đây tao không có lo, tao chôn cất cái thứ này”. Đó hiểu
không?
Tu mình
phải nắm cho vững như vậy đó, mình phải bảo vệ cái chân lý mình. Mà bảo vệ được
chân lý thì bảy ngày mấy con chứng đạo. Làm gì mà Thầy ngồi chơi như thế này
một tháng, hai tháng mà không được? Thì có làm gì đâu, tối ngày thì cứ giữ cái
thằng này thôi. Còn bao nhiêu thằng đuổi đi hết, thì còn lại có thằng thì chứng
đạo chứ sao. Con thấy không? Nó nhiều thằng, chứ mà còn có một thằng thì chứng.
Tu hành nó đơn giản vậy đó!
Thầy nói,
Thầy mà hồi đó mà ai dạy mà Thầy rõ ràng vậy, chắc Thầy ngồi chừng ba tháng
chứng đạo, chứ không có cần sáu tháng. Bởi vì ngồi cứ quét nó ra riết, ngày nào
cũng như ngày nào, giờ nào. Thậm chí như không cần ăn nữa, cũng quét luôn hết
nữa, không cần gì hết. Tu chứng đạo dễ dàng, chứ đâu có khó đâu. Còn mấy con
sao tu, Thầy thấy lâu quá vậy không biết. Tu gì mà như cái xe bò đi cà rịt cà
tang.
(25:08) Tu
sinh 1: Con kính xin trình Thầy đó là, con vẫn ở trên cái pháp
đó luôn, tu tập con thấy sao mà nó toàn là nó khởi tâm niệm, thấy nó đâu bên
ngoài không phải của mình thưa Thầy.
Trưởng
lão: Thì lẽ tụi nó ở đâu, nó huân tầm bậy tầm bạ. Nó chạy theo
những cái tào lao, cái dục, cái vui, cái buồn, cái ham muốn gì đủ loại. Nó khởi
niệm tào lao, chứ có gì đâu. Nhưng mà nó ảnh hưởng lắm đó! Chứ không phải
không.
Nó làm
động, nó làm mất cái tâm bất động, thanh thản của con, chứ không phải. Nó làm
mất đi. Thay vì nó đừng khởi niệm thì không phải khỏe hơn sao? Nhưng mà ảnh
khởi niệm. Nhưng khi mà cái ý thức của con nó không khởi niệm rồi, thì cái
tưởng thức nó sẽ ra, không có chạy đâu khỏi nó hết. Cái trạng thái này, ánh sáng,
hào quang, cái cảnh giới kia, nó hiện ra lung tung.
Thì bây
giờ lo mà xả các tưởng, cũng như bây giờ con lo con xả vọng tưởng vậy. Về ý
thức thì xả vọng tưởng. Mà nó khi mà cái tâm, cái ý thức nó thanh tịnh, nó
không có niệm rồi thì cái tưởng thức nó hoạt động. Thì lo xả hết cái tưởng
thức. Mà khi xả hết các tưởng thức, nó ngồi đó mới thực sự là bất động của nó.
Bất động rồi thì chứng đạo, vô lậu rồi.
Bởi vì
tưởng của chúng ta, hầu hết đức Phật nói: "Con người hiện giờ, người ta sống trong tưởng tri, chứ
không phải liễu tri". Đã chưa ăn mà nghĩ đến cái miếng ăn nó
ngon thì không phải tưởng sao? Có ăn chưa? Chưa ăn mà dám nghĩ nó ngon.
Cho nên
thường thường người ta nói “đói con mắt”. Tôi thấy tôi ăn, cỡ sức thấy cái món
ăn đó, tô hủ tiếu đó, tôi ăn ba tô. Nhưng mà ăn tô rồi cái hết muốn ăn. Ớn quá!
Có phải không? Đói đó đói con mắt. Tức là mình tưởng nó ngon, mình tưởng mình
ăn nhiều. Chứ sự thật ra mình chưa có lượng mình được đâu. Đó là mình còn tham
ăn, tưởng.
Cho nên
Thầy nói như vậy để mấy con biết rằng chúng ta đang sống trong tưởng, từ cái ăn
cái ngủ đều tưởng. Rồi dựa theo cái ăn cái ngủ đó, ăn cho nó khỏe. Ăn một bữa
đó mà cực gần chết! Ở đó ăn cho nó khỏe, ăn nhiều cho nó cực, chứ làm gì? Ngủ
nhiều làm gì? Cho mê muội, chứ làm cái thứ gì? Có sáng suốt gì mấy cái người
ngủ.
Chính mấy
ông ngủ mà mấy ông không thấy, ngăn cái vách của mấy ông thấy ra ngoài. Chính
mấy ông quá ngủ, mà bây giờ mấy không ông biết đời trước mấy ông là ai? Có phải
tâm si mấy con không? Tham, sân, si là Ngũ Triền Cái, mà năm cái màn che đó,
làm sao mấy con thấy được đời trước mấy con? Mà giờ biểu phá hôn trầm, thùy
miên, mấy con không chịu phá, làm sao mấy con thấy được cái đời trước của mình.
Mình là ai? Ở đâu mình chết, mình sanh ra đây? Mà cái gì sanh ra đây? Biết
đâu?! Rõ ràng là mấy con đang mờ mịt hết trơn rồi!
Tại sao
người ta cũng trí tuệ, cũng cái đầu óc, cũng con mắt này mà người ta thấy được
cái đời trước người ta? Còn mấy con cũng con mắt, cũng cái đầu đó, mà tại sao
không biết được đời trước? Có phải mấy con mê muội không? Mờ mịt không? Rõ
không? Các con thấy rõ không! Mà người ta biểu phá cái hôn trầm đó, phá cái
thùy miên hôn trầm đó thì sẽ thấy. Thì mình ráng mình phá, chừng nào mình hết
buồn ngủ, mình thấy tỉnh táo hết thì mình sẽ thấy chứ sao. Có đúng không?
(27:43) Chứ giờ còn gục tới gục lui mà biểu
thấy, thấy ai? Không! Mấy con thấy đây sự thật mà. Cho nên đức Phật đặt cái tên
rất đúng, Ngũ Triền Cái. Mà triền cái là năm cái màn che. Thì nó che không còn
thấy chứ sao! Con thấy không?
Mà giờ
vén ra không chịu vén. Cứ ham ngủ, ngủ cho khỏe, ngủ khỏe tu. Tu cái gì mà ngủ
khỏe mà tu?! Thức kia người ta còn không tỉnh, ở đó ngủ, có phải không mấy
con?! Điên sao? Trời đất ơi! Ham ngủ cho nó khỏe. Thì đó là mấy con ở ngoài đời
đi ăn ngủ cho nó khỏe, đặng chạy cho có tiền ăn, đừng có than trời trách
đất. (Thầy cười)
Ở đây
chúng ta sung sướng ghê gớm! Ăn ngày bữa, chúng ta không cần thiết, chúng ta
vẫn ổn, khỏe mạnh như thường, chứ có đau ốm gì đâu? Thầy già rồi ăn một bữa,
Thầy có mạnh hơn mấy con không? Thầy có đau ốm chỗ nào đâu không mạnh? Các con
thấy Thầy khỏe, chứ đâu có gì đâu? Mà bây giờ mấy con ăn ngày một bữa, mấy con
còn khỏe hơn Thầy gấp mấy lần. Tại sao? Sức khỏe của mấy con còn trẻ.
Thầy già
rồi, ăn một bữa lẽ ra phải yếu chứ gì? Nhưng mà, nói ăn nhiều, Thầy ăn nhiều nó
mới khỏe chứ gì? Mà già rồi ăn nhiều nó cũng khỏe chứ gì? Nhưng mà ăn nhiều nó
có khỏe bằng Thầy không? Có phải không? Mà giờ Thầy ăn có một bữa, mà Thầy khỏe
hơn là cái người trẻ ăn ba bữa. Vậy mấy con ăn một bữa giống như Thầy thì mấy con
lại khỏe hơn Thầy nữa! Tại vì mấy con trẻ! Có đúng không? Các con thấy, phải
nghĩ như vậy mới đúng chứ, chứ tham ăn làm gì? Ăn chạy theo dục chứ gì.
Cho nên
Thầy nói: Dẹp hết đi! Lo tu đi! Có chút xíu à, giải thoát! Hiểu nó rồi, bảo vệ
cái chân lý này thì mấy con sẽ được giải thoát. Không có cái giải thoát, nó khó
khăn, nó mờ mịt, nó gì? Thần thông là cái gì? Khi cái tâm bất động của mấy con
nó là vô lậu thì nó có cái lực của vô lậu. Cái lực của vô lậu là cái Tứ Thần
Túc chứ gì? Các con muốn gì nó làm theo cái nấy thì không phải là cái lực của
vô lậu sao?
Còn giờ
mấy con, còn tham, sân, si, giận, hờn, phiền não thì đó là hữu lậu chứ gì? Mà
còn hữu lậu thì nó phải có cái lực hữu lậu chứ gì? Cho nên ai chọc ghẹo chửi
con, con tức lên liền thì không phải đó là cái lực, lực sân của con sao? Có
phải không? Con thấy chưa? Đó là cái lực hữu lậu. Còn ta cái lực vô lậu, nó
phải có cái tên chứ.
Đạo Phật
dạy chúng ta đâu đó hết, mà Thầy giải thích thì mấy con thấy quá hiểu rồi, vậy
mà không đôn thúc. Trời! Có duyên gặp Thầy. Chứ không có duyên, gặp mấy ông
thầy Đại thừa, bây giờ ở trong chùa gõ mõ tụng kinh không, chứ làm cái gì? Bất
quá thì ông đeo xâu chuỗi, ngồi đâu lần lần vậy. Sự thật, ức chế tâm làm gì
đây? Có được cái gì mà khi mà lần chuỗi như vậy? Thấy mấy ông thầy điên khùng
này, làm quá mà!
(30:04) Những cái người nhà giàu đeo chuỗi một
dọc. Trời đất ơi! Mấy cô gái nhà giàu họ cũng đeo chuỗi vậy. Mấy ông thầy tu mà
cũng trang điểm (Thầy
cười), mặc cái áo dài, đeo xâu chuỗi vô. Trời! Coi ông Thầy, vị Hòa
thượng này oai nghi ghê chứ, đẹp chứ! Sự thật ra đẹp cái thứ gì? Thầy nói phá
giới, phạm giới hết. Cái giới không trang điểm mà ông đẹo xâu chuỗi đó làm gì?
Chuỗi cổ,
mà còn chuỗi tay nữa chứ đâu phải có chuỗi cổ không. Phải không? Mấy con thấy
mấy ông thầy Đại thừa phải không? Mà làm Hòa thượng lớn lại đeo chuỗi xâu chuỗi
còn lớn nữa, chứ đừng nói. Thật sự mấy ông khoe cái chỗ mấy ông Niệm Phật chứ
gì? Bằng cái xâu chuỗi, bóng lộng chứ gì? Sự thật ra, Thầy nói, trang điểm
không biết, phạm giới mà không hay. Gặp Thầy, Thầy nói thẳng nói thật mấy ông
Hòa thượng mắc cỡ hết hà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét