523- GIẤY CHỨNG NHẬN TU SĨ CỦA TU VIỆN
CHƠN NHƯ
(48:02) Tu
sinh 1: Kính thưa Thầy. Như thế con bên ngoài, con cũng phải
đổi lại hết hả thưa Thầy?
Trưởng
lão: Lẽ đương nhiên là giấy tờ của mấy con cứ để y, cái gì mấy con
xin bên Đại thừa cứ để y.
Nhưng mà
khi đó Thầy sẽ coi giấy tờ bên đó chứng nhận như thế nào, thế nào xong rồi. Thì
bên đây Thầy sẽ lo cấp giấy tờ của Tu viện Chơn Như. Có chính quyền địa phương
này kia được chứng nhận đàng hoàng, chứ không phải nội Giáo hội. Đặng chi mấy
con biết không? Chính quyền địa phương mấy ông chấp nhận cho tôi, là mấy ông
chấp nhận cái tôn giáo của tôi rồi.
Con biết
không? Người ta cầm, cái đưa cái giấy của Thầy, tự do tín ngưỡng trong pháp
luật Nhà nước mà. Đưa đến thì mấy ông Nhà nước chứng nhận liền và còn có lời,
khi mà xác nhận đó: "Xin
Thầy giúp đỡ cho cái người địa phương của tụi tui tu hành cho tốt".
Cái ông ta chứng nhận mà còn xin Thầy phải giúp đỡ cho cái người này người tốt
đó, không phải người xấu.
Còn hồi
đầu con biết, đưa về nó không dám ký. Nó nói bây giờ giấy tạm vắng, tạm trú đó
thì cái lệnh nó không còn có nữa. Thì chỉ xách giấy chứng minh, mình đến đâu ở
cũng được. Chỉ đăng ký mình ở đó thôi, chứ không cho giấy tạm vắng tạm trú nữa.
Phải không?
Cho nên
vì vậy mà bây giờ giấy, đưa cái đơn mà xin xuất gia này: “Tụi tôi đâu có quyền,
tín ngưỡng tôn giáo của mấy người, mấy người muốn tín ngưỡng”, đâu có chịu.
Nhưng mà
đưa cái giấy của Thầy ra, cái giấy của Thầy tự do tín ngưỡng trong pháp luật
Nhà nước. Thầy xin Nhà nước, Thầy yêu cầu Nhà nước phải chứng nhận người dân
này có phải địa phương này không? Là trách nhiệm của mấy ông đó rồi. Có tiền án
tiền sự không? Người này có theo tôn giáo nào không? Phải không? Phải xác định
mình. Chính quyền địa phương mình không biết nữa thì thôi, chuyện đó mình dở.
Bây giờ chứng nhận trong cái đơn rồi thì phải đóng dấu chứ sao. Mà thật sự ra
người tốt thì còn xin Thầy giúp đỡ cho cái người ta, có vậy là đúng, có vậy
thôi.
Con nói
Thầy làm hẳn hòi hoàn toàn, không có Nhà nước nào mà dám nói Thầy. Mấy ông giúp
đỡ Tu viện Chơn Như chọn người vô tu đàng hoàng, chứ không phải là chọn những
người mà xì ke, ma túy rồi trộm cắp, giết người với nhau. Có nhiều người, người
ta làm cái chuyện coi, có cái chuyện mà tiền án người ta trốn vô trong chùa,
người ta tu nữa. Nhưng mà chúng tôi làm sao chúng tôi biết? Chỉ có người địa
phương mới biết thôi, Chính quyền mới biết thôi, vậy là mình làm rõ ràng.
(50:05) Cho nên tu sĩ mình đi đâu đưa cầm giấy
ra: Ờ anh ở xứ nào, bất kỳ tỉnh nào cũng được, ở trong đất nước này, mình đưa
cái giấy này ra, chúng tôi làm đàng hoàng, đưa cái giấy. Thì làm cái giấy đó
cho mấy con, thì giáo hội ở đây, giáo hội của Phật giáo cũng có chứng nhận.
Nhưng mà chỉ có giấy đó, một cái giấy đó thôi, cái đơn xin xuất gia thôi với
cái giấy Thầy làm. Mấy con cầm đi tới đâu không sợ ai nữa hết, không cần cái
giấy Tăng tịch của Giáo hội, phải không? Đủ rồi. Chính quyền địa phương ở nơi
chỗ mấy con chứng và đồng thời thì Thầy chứng và Giáo hội của Tỉnh Tây Ninh
phải chứng giấy.
Tại vì Thầy
nằm ở trong Giáo hội mà Giáo hội từ chối được sao? Chứ Thầy không cần Trung
ương. Tại vì Giáo hội của tỉnh Tây Ninh là một thành viên của Trung ương, có
phải không? Thầy chánh tri sự tỉnh là một thành viên của Trung ương chứ ai? Mà
Thầy ký tên Thầy chứng, thì cũng như Giáo hội chứng chứ gì?!
Thầy đâu
có cần Giáo hội thêm giấy tờ gì nữa? Thầy đâu có cần mấy con phải thọ giới Sa
di, thọ giới Tỳ kheo đâu? Ở đây tu, chúng tôi giữ gìn giới, chứ chúng tôi không
có thọ. Thọ có giấy để làm gì? Chứ mấy con không thọ là họ không có cho, không
có điệp đàn là họ không có cho giấy Tăng tịch. Nhưng mà Thầy cho giấy, giấy
Thầy đi đâu cũng được, các con hiểu chưa?
Chỉ có
mấy con lo tu thôi. Thầy lo tất cả những cái sự mà ổn định cho cái đời sống của
mấy con, không còn bị bận tâm, chứ không phải là quan trọng cái vấn đề này. Nó
không còn bận tâm thì nó tu cho nó dễ, các con hiểu chưa? Không lo gì hết! Giấy
tờ tui xong hết, cái vấn đề, vấn đề mà chính quyền không lo gì.
Còn ở
đây, mấy con đến đây là mấy con cái người Việt ở đất nước này, bất cứ mấy con
đến cái Tu viện nào, ở đó mấy con đăng ký ngay liền. Đến đăng ký:“Tôi đến đó,
tôi là người ở địa phương đó. Tôi có giấy tờ xin xuất gia đàng hoàng, ở Tu viện
này chấp nhận. Đưa ra rồi thì ở chính quyền đó phải chấp nhận cho tôi. Chứ còn
không có nói gì mà tôi cho được hết, chính quyền đó cho. Tôi tự do tín ngưỡng
trong pháp luật, chứ không phải tôi đến đây để tôi phá hoại. Tôi có giấy đàng
hoàng, địa phương của tôi chứng. Vậy ở đây ông phải chấp thôi”. Con nói bây giờ
tôn giáo thôi. Cái ông mà địa phương ở đây mà không cho, Thầy đến hỏi liền:
“Cái Tu viện này thuở giờ là có làm cái điều gì mà sai trái pháp luật của Nhà
nước không? Có trộm cắp trong này không? Có xì ke ma túy không? Có giết người
cướp của không? Chúng tôi sinh hoạt bằng sách vở của chúng tôi dạy, đều hoàn
toàn được Nhà nước chấp nhận. Chứ không phải ngoài Nhà nước cho phép dạy, nó
không có dạy ngoài cái vấn đề. Mấy ông nhà nước không có gì bắt bớ Thầy được gì
hết.
(52:25) Cho nên Thầy tạo cái thế cho mấy con
yên ổn, mà Thầy cất, con có thấy không? Thầy cất cái chỗ này một cái số thất,
rồi cất ở chỗ kia một số thất. Một cái Tu viện Chơn Như mà đi cùng khắp các cái
ấp ở trong Gia Lâm này hay hoặc đi toàn cả xã Gia Lộc này. Chỗ nào cũng có một
khu của nó ở như vậy, thì nó đi cùng ở trong này đó, thì mấy con thấy, sao cái
Tu viện này đi rộng dữ?!
Rồi đây,
thí dụ như chẳng hạn đây, một cái xóm nhà cách đây năm bảy mười cái nhà dân ở
ngoài kia có một thất, thì nó sẽ có một cái lớp học. Rồi cái lớp học đó, bà con
mà ở đây đó, thì trong khi mở cái lớp học, thì Thầy sẽ kêu bà con đến mà học
Đạo Đức.
Trong khi
đó lúc cuối cùng thì tất cả dân ở trong cái xóm này học Đạo Đức Thầy hết, thì
nó là nhân dân của Phật giáo Nguyên Thủy chứ gì? Có phải là Phật giáo Nguyên
Thủy không? Tín đồ của Phật giáo hết. Hễ nó không học thì thôi, chứ còn học là
tức là họ thế nào họ cũng bị nhiễm Thầy, có phải không? Từ họ là người dân của
Nhà nước sẽ trở thành ra Phật giáo Nguyên Thủy.
Cả một
cái ấp mà không ai hay hết. Nhưng mà nó, cái ấp của người ta tốt, chứ người ta
đâu có tệ nạn xã hội trong này. Người ta hoàn toàn tốt, người ta thi hành đúng
pháp luật Nhà nước, chứ người ta đâu có làm trái đâu, có phải không? Tốt, chứ
đâu phải nó chống đối với Nhà nước đâu mà Nhà nước sợ? Nhà nước còn muốn làm
sao cho tất cả các thôn xóm ấp ở đâu đâu nó cũng được như vậy hết, không có để
nó…
Thầy nói
thật sự, Thầy đến đâu chắc chắn là Nhà nước sẽ gật đầu hết. Bởi vì cái Đạo Đức
mà. Và cái Đạo Đức cuối cùng của mấy con là cái sức làm chủ thân. Vì mấy con
không làm chủ được cái sự đau khổ sinh, già, bệnh, chết của mấy con, tức là mấy
con đã thiếu Đạo Đức. Đạo Đức không làm khổ mình khổ người, mà giờ mình khổ
mình không làm được cái gì hết, thì không phải là mình chịu khổ đó sao?!
Cho nên
vì vậy mà cái Đạo Đức của Thầy đi tới cuối cùng là làm chủ cái khổ, không để
cái khổ. Vậy mà mấy con không chịu tu, cứ ra sanh chuyện này, chuyện kia. Tu
thì có phương pháp đàng hoàng mà, không có sợ gì hết. Bệnh đau không sợ, bệnh
gì cũng không sợ sẽ đuổi nó đi ra khỏi tâm và thân tâm thanh tịnh.
Cái thân
thanh tịnh thì không đau một cái bệnh gì hết. Mà cái tâm thanh tịnh thì không
một niệm gì, hoàn toàn là bất động. Còn cái nào sung sướng quá, tâm bất động,
thân bất động. Còn gì mà ngồi tỉnh táo không buồn ngủ gì hết, ngày này qua ngày
khác không buồn ngủ, mình sáng suốt. Mà càng không ngủ lại càng sáng suốt, tỉnh
táo, mà như Thầy đây này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét