522- HƯỚNG DẪN THÀNH LẬP TĂNG ĐOÀN
(35:47) Hồi nào tới giờ để cho nó tập, cho nó
quen đi, chứ bây giờ là tổ chức trở lại đàng hoàng đó, không có lộn xộn, cứ cho
cư sĩ mà vô ngồi. Mọi lần Thầy về bên đó thăm, Thầy thấy cái lớp học chứ gì? Có
cư sĩ đồ ngồi lộn xộn ở trong đó, Thầy nói: "Chà cái Tăng đoàn này nó lộn xộn, vậy chưa phải".
Cho nên,
Thầy nói thôi để từ từ, rồi lần lượt chuẩn bị. Chứ bây giờ quý sư, quý thầy còn
mới mẻ quá, cho nên vì vậy mà chưa có thấy được cái trách nhiệm bổn phận của
mỗi người. Cái nhiệm vụ riêng của họ làm việc, họ chưa thấy đâu. Lần lượt rồi
Thầy sẽ dạy cho họ thấy được cái trách nhiệm thôi. Vì vậy cái đoàn nó cho đi
lên, chứ nó…
Tu sinh 1: Như
Thầy có dạy thêm là những vị mà họ vào họ dự thính đó, họ có được phép lại ở
trong cái khu riêng của chư Tăng hiện giờ hay không? Vả lại thứ hai nữa đó là
những vị dự thính này, họ có mặc y áo Khất sĩ, bày da hở thịt như thế thì người
giảng viên hiện nay sẽ có phương pháp nhắc nhở họ như thế nào hay để y như vậy?
Trưởng
lão: Cái người mà mới vào tu, từ ở trong cái đoàn Khất sĩ ở đâu hay
hoặc Nam Tông ở đâu. Họ mới đến đây đó, thì coi như là không có cho họ gia nhập
vô cái đoàn của mình, ăn mặc đủ cách, đủ cỡ của họ. Nhiều khi mình mặc kín đáo
cái họ, họ hở tay hở chân của họ. Họ mặc cao ở trên ống chân họ cũng không
được. Ở đây mình không cho. Cho họ ở riêng cái khu của họ.
Ở trong
cái Tăng đoàn, để Thầy nói cô Út sắp xếp lại con. Cái Tăng đoàn của mấy con đó,
thì mấy con ở cái khu của mấy con thôi. Còn cái Tăng đoàn mà, những cái tu sĩ
mà ở khác mà người ta đến đó, dù Đại thừa hay là Nam Tông, hay là Khất sĩ gì
đó, cho ở khu khách, cho ở khu Tăng khách. Còn cư sĩ thì cho ở khu Cư sĩ khách,
chứ còn không có được vào cái sinh hoạt ở trong cái Cư sĩ đoàn, Nam cư sĩ đoàn
của người ta nữa. Không có cho lộn xộn ở bên đó nữa, đâu ra đó.
(37:36) Mặc dù là cô Út hơi cực chút, nhưng mà
phải sắp xếp cho có ngăn nắp thứ lớp đó mới được. Chứ không khéo bây giờ mấy
con, trong cái Tăng đoàn của mấy con, bây giờ ở trong cái khu đó, rồi bây giờ
thấy còn thừa mấy cái thất chứ gì? Có ông Tăng nào đến đó, cái cũng cho vô ở.
Trời đất ơi! Người ta nhìn vào cái ông này sao mà ăn mặc hở tay, hở chân. Trong
thất, mấy người kia người ta ăn mặc kín đáo, sao có ông Tăng này kỳ? Nhưng mà
ông Tăng này ở đâu vô, chứ không phải là của mình. Có phải không, mấy con thấy?
Điều đó không được đâu, ở đây là không được.
Cách thức
của mình là kín đáo không có hở. Còn cái cách thức của Nam Tông mà của bên Khất
sĩ, người ta hở tay, hở chân, người ta ăn mặc không kín đáo. Người ta cứ ngỡ
tưởng là phụ nữ là khiêu dâm gợi dục, chứ nam là cũng khiêu dâm gợi dục tổ cha,
chứ đừng nói chuyện, Thầy nói thật sự đâu phải dễ.
Cho nên
ngày xưa, ông A Nan đó, Đức Phật đâu có cho ông ăn mặc mà hở tay hở chân đâu.
Đó là lấy cái ông A Nan mà làm cái gương. Mà mình biết rằng cái tâm dục ở ngoài
đời mình đâu có dừng được, nó rất mạnh. Nó thấy hở da, hở thịt là nó đã khởi ý
tầm bậy rồi. Mình kín đáo kia mà nó còn khởi tầm bậy tầm bạ rồi. Cho nên mấy
con biết là kỹ lưỡng cái vấn đề này lắm, không khéo thì nguy hiểm. Vậy đó, mà
nó còn sanh những cái bệnh chứ đâu phải ít đâu. Mà cái bệnh đó là cái bệnh mà
tái sanh luân hồi, cái tâm đó là cái tâm đi tái sanh luân hồi. Con đường đó là
con đường sanh tử, con đường luân hồi đó. Cái tâm niệm đó là cái tâm niệm không
có chấm dứt tái sanh luân hồi.
Cho nên
cái người tu rồi, người ta thấy con đường quá cái dâm dục, con đường sắc dục,
người ta sợ quá. Ta thấy con đường này là không bao giờ mà… Dù là sanh cái
loài vật, động vật từ con kiến, con trùng, con Dế đều là qua cái vấn đề dâm
dục.
Thầy nói
cả như cây cỏ kia kìa mà nó còn có nhị đực, nhuỵ cái, phấn hoa đó con thấy. Đó
là cái lối của Nhân Quả nó, các pháp nó sinh diệt mà. Nó sanh qua cái đường đó,
đường dâm dục đó. Cho nên vì vậy mà cái người tu chúng ta phải cẩn thận ngay từ
lúc đầu là chúng ta phải phá sạch hết các thứ đó. Nghe cái thứ này là chúng ta
quá ớn, tôi sợ.
Tu sinh 1: Con xin
Thầy, con thấy trong sự tu tập của con, tu trên Tứ Chánh Cần thì hiện nay con
học tập con xả tâm. Nhưng mà khi lên lớp học, nếu mà con tiếp tục giữ cái "Tâm bất động" mà
tác ý như thế, thì nó bớt hơn mà còn là con tốn công theo, để mà tham gia với
lớp học thì buổi học nó lại trào ra những cái niệm này nó, bởi vậy phải xả nó
mất thời gian.
(40:01) Trưởng
lão: Không phải. Bởi vì trong khi đó mà lên cái lớp học đó,
mình vừa phải triển khai cái tri kiến giải thoát Đức Hạnh, để nhằm cho chúng ta
thông suốt. Mà trong khi đó, mà chúng ta về thất chúng ta ngồi, chúng ta tác ý
mà xả tâm là nó không bị ức chế ý thức, nó không bị ức chế. Tại vì chúng ta
thông hiểu, cho nên nó không có… Chúng ta nói: "Cái niệm này là tham, sân,
si". Chứ sự thật ra chúng ta quán thì do chúng ta đã học từng
cái Đức Hạnh đó mà chúng ta biết. Nó thông suốt.
Cho nên
mình lên lớp học là mình sinh hoạt theo lớp học, rồi về tu luôn. Cho nên triển
khai cái tri kiến giải thoát. Bởi vì thay vì mấy con phải được qua từng cái các
lớp học. Thay vì mấy con cũng tu tập để mà cái giai đoạn đầu, chứ chưa phải cho
xả tâm như vậy đâu. Vô học thì mấy con phải những gì thông suốt cần thông suốt
mà, rồi thông suốt, rồi mới tu tập.
Con thấy
năm cái lớp mà Bát Chánh Đạo là những điều mà cần thông suốt, rồi mới tới Tứ
Chánh Cần chứ. Lớp Tứ Chánh Cần là lớp thứ sáu, là lớp xả tâm mà. Rồi tới lớp
thứ bảy là mới là lớp Chánh Niệm của người ta. Rồi Chánh Định là Tứ Thánh Định
mà, đâu nó ra đó đàng hoàng mà. Năm cái lớp đầu tiên là năm cái lớp thông suốt
để triển khai cái hiểu biết của các con.
Cho nên
vì vậy mà khi chúng ta tác ý, một cái niệm khởi trong đầu chúng ta tác ý. Tác ý
nè: "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, chỗ
này không phải là chỗ cái niệm để vào, đi đi!” Chứ không cần
phải ngồi quán, quán là nó không thấm.
Vô lớp
học là quán là tư duy, nhưng mà ra lớp học thì không quán cái niệm nào hết. Mà
nó thông suốt nằm ở trong đó, nó thông mấy cái đó rồi, đuổi nó đi, nó không bị
ức chế.
Chứ con không
học lớp này, con bị ức chế, một thời gian sau nó sanh tưởng cho con biết. Nó
lợi là cái chỗ là nhờ cái lớp học mà làm cho tri kiến mình hiểu biết. Mình hiểu
biết, rồi bắt đầu từ đó nó xả, phải không? Còn bây giờ con vô, con ngồi cứ tu
Tứ Chánh Cần, con xả tâm nó không bị ức chế.
Cho nên
nó có thể kéo dài từ nửa tiếng, hay tiếng đồng hồ con không bị tưởng. Chứ còn
không khéo, con chừng ba mươi phút mà tâm mà nó không niệm, ý không niệm là nó
có hiện tượng tưởng rồi. Mà nhờ mình học những cái lớp này nó xả, nó không
tưởng, phải biết chứ. Thầy nói biết đủ cách rồi, dạy mấy con không trật.
Tu sinh 1: Con, mô
Phật, tu như Thầy dạy con thấy nó đúng mà nó hiểu biết rộng. Nhưng mà nhiều,
con chừng học về thất đó, thì hầu như nó cả tư tưởng nó ôn lại. Ôn lại những
cái bài học trong lớp bữa, bữa đó đó. Cho nên những cái tư tưởng nó là, nó là
tri kiến thôi chứ đâu phải là…
Trưởng
lão: Tri kiến con, tri kiến giải thoát đó.
Tu sinh 1: Mô
Phật.
Trưởng
lão: Nó ghê lắm đó con, chứ đâu phải không đâu. Mà nhờ đó mà nó xả
tâm đó. Cái đó là cái xả tâm đó.
(42:21) Cho nên vì vậy mà cái Định Vô Lậu là nó
đó, bắt buộc mình phải tư duy suy nghĩ. Nhưng mà chỗ Tứ Chánh Cần là chỗ ngăn
ác để đi vào cái Tâm Bất Động, là Định đó, con hiểu không? Mà nếu mà không dùng
cái chỗ tri kiến giải thoát này, thì cái tâm bất động này, nó sẽ là bị ức chế
tâm. Cho nên người ta không biết đến, người ta không sử dụng cái tri kiến giải
thoát. Mà người ta cứ lo người ta ức chế, thành ra người ta bị tưởng.
Thầy biết
phải học cái nào, làm cái nào. Cho nên vô lớp học mà cái đứa nào mà nó sinh
hoạt ngay lớp học, nó biết ý này ý kia, nó góp ý lung tung. Nhưng mà nó làm cho
cái tri kiến của nó, tức là thấm nhuần được cái lý, cái lý giải thoát của người
ta mà. Phải không? Bởi mình học cái lớp giải thoát, chứ đâu phải học cái tri
kiến giải thoát đó. Đạo Đức của người ta mà, Giới Luật của người ta trong đó
chứ đâu, con hiểu không?
Càng ngày
tôi càng giỏi, mà càng giỏi bây giờ tôi nhiếp tâm nó thấy bất động. Trời đất
ơi! Hai cái nó cộng nhau, tôi thấy nó càng ổn thiệt, sướng thiệt. Nhưng mà nó
chậm chậm. Tới chừng mà học xong rồi, bắt đầu con vô con tu tiếp nó, con xả rét
một cái thì thấy bất động được ba mươi phút, được một giờ. Bắt đầu người ta đưa
qua Tứ Niệm Xứ là không còn học nữa, không còn khai triển cái tri kiến hiểu
biết nữa. Người ta đưa qua.
Từ ba
mươi phút đến một giờ là người ta đưa qua Tứ Niệm Xứ rồi. Mà Tứ Niệm Xứ không
học, mà Tứ Chánh Cần còn học ở trong lớp Tứ Chánh Cần này. Thay vì năm cái lớp
học này mấy con đã học trước, cái tri kiến mấy con đủ rồi thì người ta đưa qua
Tứ Chánh Cần, thì nó dễ. Các con còn tu Tứ Chánh Cần không, nó dễ nó mau.
Nhưng bây
giờ thì, vì cái lớp học mà năm cái lớp đầu tiên này, thì mấy con chưa có đủ cái
tri kiến của mấy con. Cho nên buộc lòng người ta cho mấy con học cái tri kiến
của mấy con, để triển khai cái tri kiến. Nó đúng lúc của nó, nó đầy đủ hết. Cho
nó học hết các cái giới hạnh, các cái oai nghi, cái Đức Hạnh, để đó là cái Định
Vô Lậu xả tâm luôn.
Cách thức
dạy đâu nó phương pháp đó, nó có cách thức hết chứ. Còn mấy con tưởng Thầy dạy
như vậy sai đâu. Không có sai đâu, không có sai chút nào hết. Thầy đã đặt ra
rồi thì nó là cái chương trình đâu ra đó hết.
Nhưng bây
giờ đó chưa đủ người thôi, chứ mà có người, Thầy giao. Mà có người mà tu chứng
được như Thầy chừng năm người, mười người thì người này phải giữ cái lớp nào,
người nào giữ lớp nào. Bởi vì người ta tu chứng rồi dễ, họ tự mình quan sát,
mình điều khiển.
Còn bây
giờ Thầy giao cho mấy con thì chắc chắn là Thầy phải theo dõi mấy con. Chứ
không theo dõi mấy con, mấy con làm trật, các con hiểu chưa? Đó bây giờ cái
Tăng đoàn của mình đó, như thầy giám luật, thầy cũng không hiểu gì. Bây giờ
thầy đâu có dám đến thất ai đâu.
Chứ thầy
là bổn phận mà đến thất của đoàn viên của mình, chứ thầy không đến thất của
người khác đâu. Thầy đến thất để thầy xem hướng dẫn từng người. Mà thầy cứ nghĩ
bây giờ mình đến thất, mình cũng làm động mình động người nữa, thầy cũng không
dám nữa, chứ đừng nói chuyện, có phải không? Chứ cái trách nhiệm của thầy là
phải vậy. Nhưng một người tu chứng rồi người ta đâu có sợ đâu. Người ta đến để
mà người ta giúp đỡ cái đoàn viên của người ta.
(44:50) Bây giờ mấy con cứ về, nếu mà ở trong
cái, cố gắng sửa sai những cái lỗi lầm. Ở trong đó có cái gì mình sửa sai của
mấy con, thì người ta cảnh cáo mấy con. Mấy con sửa sai thì mấy con gia nhập
vào cái Tăng đoàn. Thầy có dặn các thầy trong đó rồi, là cho cảnh cáo quý sư.
Thì quý sư từ đây về sau, các sư đã sửa mình cẩn thận đàng hoàng, thì cho gia
nhập vào cái Tăng đoàn của mình. Để đồng thời mình trợ giúp với nhau trong cái
đoàn của mình.
Còn những
người mà tu sĩ, mà mới ở ngoài vào thì đương nhiên là không được! Bởi vì họ
chưa có biết gì hết. Họ chỉ đọc sách Thầy rồi họ tu cái kiểu của họ. Mà vô đây
thì họ sinh hoạt theo mình thì kể như là không có rành đâu. Nói thì nói vậy,
coi chung chung vậy. Cũng như là Niệm Phật thì cái người đầu tiên vô Niệm Phật
cũng vậy, mà cái người tu mười năm niệm Phật. Thì hai người này cũng có một câu
Niệm Phật.
Nó đâu có
vậy đâu, cái lớp của người ta tu khác chứ đâu phải vậy. Cái người mà tu mười
năm mà theo cái pháp của Thầy, thì cái tri kiến giải thoát người ta ở bậc nào?
Và cái sự Nhiếp Tâm người ta ở cái bậc nào? Còn cái ông mới vô đây thì ông biết
gì? Hôn trầm, thùy miên gục tới gục lui. Còn người ta nó giảm bao nhiêu rồi? Nó
khác chứ. Mấy con phải nghĩ, chớ nó mà tu đúng nó khác rồi.
Cho nên
vì vậy đó, những cái người mới gọi là tu sĩ mà mới vào đây thì đương nhiên là
họ là dự thính. Là lập riêng cho họ, cho họ ở riêng. Cách thức hướng dẫn cho họ
thì Thầy thí dụ hướng dẫn họ phải ở trong thất, Thầy tập các pháp dự trù. Chứ
còn không có được sinh hoạt chung ở trong cái Tăng đoàn của mấy con, làm động
mấy con, mấy con tu không được.
Bởi vì
mấy ông làm tầm bậy tầm bạ, cứ kêu tới kêu lui, rồi kêu nói chuyện. Không biết kỷ
luật, không biết cái giới luật gì hết, nói chuyện người này, nói chuyện người
kia. Không! Thầy nói mấy ông mà tân Tăng này cũng khó lòng. Còn mấy ông mà cư
sĩ họ quyết xuất gia họ tu, thì họ cũng phải lập cái Tăng đoàn thứ hai, chứ còn
không được gia nhập vào cái Tăng đoàn.
Cho nên
nghe nói xuất gia, làm giấy cho họ xuất gia, cái họ cạo tóc, mặc y áo đồ như
mấy con, cái bắt đầu ngồi chung với mấy con. Mới cư sĩ mà mấy ông biết, mấy ông
tưởng là đâu phải dễ. Người ta thực hiện cái oai nghi tế hạnh của người ta thế
nào.
Cho nên
vì vậy mà vô, nó làm động tâm cho cái Tăng đoàn thứ nhất của mấy con. Phải điều
khiển cả những người cư sĩ mới này nữa, nó rất vất vả. Cho nên chúng ta không
có chọn lấy hình thức, mà chúng ta chọn lấy cái sự tu. Chúng ta lập cái Tăng
đoàn không có nghĩa cần đông, mà cần có được cái chất lượng của mỗi tu sĩ, vậy
mới có giá trị, mấy con.
Cho nên
những cư sĩ mà xin Thầy xuất gia sau này, cạo tóc rồi, Thầy sẽ cạo tóc, Thầy
cho. Nhưng mà thành lập một cái Tăng đoàn thứ hai, chứ không phải Tăng đoàn
một, rồi vô trong đó đâu. Tăng đoàn một là người ta sắp sửa người ta đi vào ở
bên đây rồi. Thì cái Tăng đoàn thứ hai mấy ông đó mà có lập được đó, thì mấy
ông chỉ ở lại, ở trong những cái thất của, khi mà Tăng đoàn thứ nhất người ta
đi qua bên đây, thì Tăng đoàn thứ hai mới được vào trong cái khu của mấy ông.
Chứ còn mấy ông cũng ở riêng à, cho ở riêng chứ không ở chung.
(47:40) Còn mấy ông mà khách Tăng đó, thì đương
nhiên mấy ông đến đây nghiên cứu, thì mấy ông ở cái khu riêng ba người, năm người.
Mấy ông quyết tâm tu thì coi như là mấy ông cũng như người cư sĩ mới cạo tóc
thôi. Bắt đầu làm giấy tờ, mấy ông hoàn toàn khác. Chứ không có mang giấy tờ mà
Thượng tọa hay hoặc là Tăng tịch của mấy ông Giáo hội chứng nhận. Ở đây không
chấp nhận điều đó, bắt đầu xuất gia phải xin phép lại hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét