526- CHẤN CHỈNH TĂNG ĐOÀN
Trưởng
lão: Hôm nay Thầy
về để mà chấn chỉnh lại cái Tăng đoàn, để chuẩn bị cho mấy con bước qua cái
giai đoạn tu tập Thiền Định. Sau thời gian học tập Giới luật Đức hạnh, thì phải
bước qua một cái giai đoạn khác. Không thể ở trong cái giai đoạn cứ dậm chân tại
chỗ, thì không thể tiến tới được. Nhưng mà trước khi muốn bước qua một cái giai
đoạn khác thì phải được kiểm tra kỹ lưỡng, chứ không phải tu chung chung.
Nhưng mà cái
mong ước của Thầy là cả cái Tăng đoàn của chúng ta đều được bước qua một cái
giai đoạn hết, không có người nào ở lại. Đó là cái ước mong của Thầy, để đào tạo
một cái người thật tu, thật chứng. Để tiếng nói của chúng ta nói lên được Phật
giáo làm được, tu tập như vậy chứ không thể nói suông được, không thể làm suông
được. Mặc dù Thầy có viết nhưng, rất nhiều kinh sách nói về vấn đề tu tập,
nhưng không ai mà tu chứng thì cái lời nói suông nó không có nghĩa lý gì.
Cho nên buộc
lòng phải chấn chỉnh lại cái Tăng đoàn, cái giáo đoàn của Tu viện Chơn Như.
Tăng đoàn, từng Tăng đoàn là một cái, một ở trong cái giáo đoàn của Tu viện
Chơn Như. Vì trong Tu viện Chơn Như nó có bốn cái đoàn, Tăng đoàn, Ni đoàn, Nam
cư sĩ đoàn và Nữ cư sĩ đoàn.
Người tu sĩ
tu chứng thì người cư sĩ tu cũng chứng, nhưng giới luật phải đòi hỏi đầy đủ
nghiêm túc. Như mấy con đã thấy Thầy gửi cái cuốn mà Thời Khóa Tu Tập Trong Thời
Đức Phật. Lúc bấy giờ, đức Phật đã viết cái thời khóa đó, để cho chúng Tỳ kheo
tu tập, thì không phải hoàn toàn đi ra ngoài cái pháp hành pháp. Cho nên cũng
phải dựa vào thời khóa đó để hướng dẫn cho các con bước vào cái giai đoạn, mà
thực hiện như các vị Tỳ kheo trong thời.
(2:20) Nhiều
khi các con tự nghĩ, tự kiến giải ra điều này thế kia rồi mình tu, mình làm lệch,
làm sai lạc Phật giáo, làm lệch Phật giáo hết. Cho nên tất cả chúng ta là tu sĩ
của Phật giáo, hôm nay mà học Phật giáo thì phải hiểu biết Phật giáo phải rõ
ràng cụ thể. Vì rất là rõ ràng, Thầy nói rằng không có một người nào mà tu theo
Phật giáo không chứng. Bởi vì cái chứng của Phật giáo nó cụ thể nó rõ ràng, nó
không sai.
Nghĩa là bây
giờ Thầy nói như thế này để biết. Đạo Phật là cái chân lý của loài người. Thì
dù có cái người mà muốn theo đạo Phật hay không theo đạo Phật cũng phải nằm
trong chân lý đó. Chứ không phải là cái người không theo đạo Phật mà ngoài cái
chân lý đó đâu. Cái chân lý đó rất rõ ràng! Thì đức Phật đưa ra cái bài pháp đầu
tiên dạy cho năm anh em Kiều Trần Như, tức là Tứ Diệu Đế: Khổ, Tập, Diệt, Đạo.
Khổ: bây giờ
có theo Phật giáo hay không theo Phật giáo khổ, người nào cũng khổ. Chứ không
phải nói tôi theo Phật giáo là tôi mới khổ, mà tôi không theo Phật giáo nữa.
Bây giờ không theo Phật giáo thì cũng hoàn toàn cũng khổ, mà có theo Phật giáo
đi nữa cũng hoàn toàn khổ. Vì cái khổ đó chúng ta mới đi đến cái đạo đế để
chúng ta hết khổ. Mà nói đến cái nguyên nhân sanh ra khổ thì con người ai lại
cũng có ham. Có người nào mà nói là tôi không ham?! Đó là cái chân lý thật sự của
con người mà.
Cho nên dù
chúng ta có theo đạo Phật thì chúng ta cũng đi ở trong, cũng ở trong Bốn Chân
Lý đó. Mà không theo đạo Phật thì chúng ta cũng ở trong Bốn Chân Lý đó, làm
sao? Bây giờ Thiên Chúa cũng ở trong Bốn Chân Lý đó. Có ông Thiên Chúa, có một
cái ông cha hoặc là một cái giáo dân nào, mà nói rằng tôi không khổ hoặc là nói
tôi không ham muốn. Hoặc là mấy người nói rằng có cõi Thiên Đàng, Cực Lạc ở đâu
đó. Mà hoàn toàn tôi chỉ thẳng rằng ở trong tâm mấy người có Diệt Đế.
Diệt Đế là
cái gì? Là cái trạng thái bất động tâm, Tâm Bất Động - Thanh Thản - An Lạc - Vô
Sự. Không phải đó là diệt đế sao? Dù là một giây chúng ta cũng nhận ra được cái
trạng thái đó, nó thực tế mà. Người có tu chúng ta cũng có, cũng có cái chân lý
đó, cũng có cái Niết Bàn đó, mà không tu cũng có. Chứ đâu phải là người theo đạo
Phật mới có, người không theo đạo Phật là không có. Người nào cũng có hết, là
con người là phải có. Cho nên đạo Phật là đạo của con người, chứ không phải đạo
Phật!
Tại vì chúng
ta muốn chia rẽ, chúng ta muốn thành co cụm, thành đảng, thành phái, thành
nhóm, thành tôn giáo, cho nên mới gọi là đạo Phật. Chứ sự thật đạo Phật đưa ra
Bốn Cái Chân Lý đó là của con người. Thì con người, thì người nào cũng có y như
vậy.
(5:02) Cho
nên chúng ta đừng nghĩ rằng chúng ta không theo đạo Phật, là chúng ta hoàn toàn
ngoài đạo Phật, không phải. Chúng ta cũng ở nằm trong đạo Phật, vì đạo Phật là
đạo con người. Chúng ta là con người chứ không phải là con thú vật. Chứ không
phải là Thiên thần, Quỷ vật ở đâu. Cho nên chúng ta là con người là chúng ta phải
nằm trong cái khung của đạo Phật.
Cũng như nói
bây giờ, chúng ta ở trong cái vũ trụ này, thì không có một cái người nào mà ra
ngoài vũ trụ. Dù chúng ta ở tôn giáo nào, ở cái xứ nào, ở đất nước nào thì cũng
nằm trong cái vũ trụ này. Đạo Phật nó rộng lớn, nó phủ trùm như cái vũ trụ. Cho
nên nói chúng ta không có phải đạo Phật, chúng ta là Thiên Chúa, chúng ta là
Cao Đài, chúng ta là Hòa Hảo thì chúng ta chỉ mình phân chia cái tư tưởng của
mình ra cái hệ phái này, hệ phái kia.
Chứ sự thật
ra, chân lý của đạo Phật là con người là đều nằm ở trong cái chân lý đó. Mà đã
nói là cái chân lý giải thoát của đạo Phật là Tâm Vô Lậu. Mà Tâm Vô Lậu là ai
cũng có, vậy thì cái vô lậu là cái gì? Là cái Tâm Bất Động - Thanh Thản - An Lạc
- Vô Sự.
Ngồi đây một
giây chúng ta vẫn thấy được cái tâm chúng ta, thì vẫn có vô lậu rồi, vẫn chứng
trong được một giây rồi. Có gì mà phải không chứng? Nó đâu có phải xa xôi cái
gì chúng ta vói không tới đâu, bây giờ chúng ta phải đi tìm nó để cho có? Nó
ngay ở trong tâm của chúng ta, ở cái trạng thái sống của con người hàng ngày,
đó là chúng ta chứng trong một giây.
Bây giờ ở
đây, ai cũng chứng đạo, chứng quả A-La-Hán trong một giây hết. Nhưng mà ngoài một
giây quý vị có còn kéo dài được không? Cho nên có người nói quả A-la-hán còn
tham. Thật sự ra một người chứng tâm vô lậu rồi, ở trong cái trạng thái đó, mấy
người thấy chỗ tham chỗ nào? Bây giờ trong một giây bất động, tâm thanh thản,
an lạc, vô sự, tìm cái tham ở chỗ đó một giây cho Thầy thấy coi ở đâu?
Nhưng ngoài
một giây mà bất động đó đó, thì quý vị trở về với cái trạng thái tham, sân, si
của quý vị, thì quý vị mới có tham chứ. Mà A-La-Hán là cái nghĩa lý gì, quý vị
biết không? Là vô lậu. Chứ đâu phải A-La-Hán là cái bậc gì ở trên trời ở dưới đất
đâu? Hay hoặc là Quỷ vật ở chỗ nào đâu, xa xôi chúng ta đâu?
Chữ A-La-Hán
có nghĩa là Vô Lậu. Mà Vô Lậu là tâm không phiền não, giận hờn, không có bị chướng
ngại pháp làm cho tâm chúng ta phiền não, khổ sở. Quý vị thấy rất rõ? Cho nên
quả A-La-Hán rất dễ dàng!
Nhưng quý vị
ham đời, thích đời, vui đời, muốn tham, sân, si cho nên không chịu lìa ra. Vì vậy
mà tu đến bây giờ mà chưa hết tham, sân, si. Ngồi thì gục tới gục lui không phải
ham ngủ sao? Đời có cái gì đâu mà còn ham dữ vậy? Ham ăn cho đến mức độ mà đi
khất thực rồi, còn về lại hái thêm cái này kia ăn. Quý vị thấy cái tâm tham của
quý vị chưa? Người ta ở trong thất người ta không có, lấy gì người ta ăn? Mà
thân hòa đồng trụ, sống phải ăn uống giống như nhau.
Khi đi khất thực
rồi thì phải y nhau. Tại sao chúng ta còn tham ăn đến cái mức độ mà phải đi hái
trái ớt, phải hái thêm một cái cọng rau càng cua để ăn thêm? Chúng ta có thấy
mình sống hòa hợp không? Bình đẳng không? Quý vị có hái, quý vị có chia với
nhau ăn không?
Rồi còn có
người lại nhận thêm của cúng dường. Khi mình đến cái chỗ mình khất thực rồi, là
mình đã tính mình ăn một bữa ăn nó bao nhiêu, mình sớt bát bao nhiêu cơm, bao
nhiêu thực phẩm rồi. Thế mà người ta còn cúng dường thêm, nhận thêm ăn. Quý vị
thấy cái tâm tham của quý vị chưa?
Tu hành mà
mang cái tâm tham, tham ăn như vậy thì quý vị tu làm gì? Đi về đời đi mà ăn, vô
đây mà bỏ hết rồi, cuộc đời bỏ hết rồi, không còn gì nữa hết! Tham ăn với tham
ngủ, Thầy thấy cuộc đời mà tham ăn, tham ngủ thì tu hành cái gì? Đó là những
cái mà Thầy đã thấy. Đâu phải Thầy ở ngoài đó mà Thầy không biết mấy con.
(08:50) Cho
nên hôm nay về đây, Thầy chấn chỉnh lại cái Tăng đoàn của chúng ta. Dù còn một
người Thầy vẫn tiếp nhận người đó để tu chứng đạo. Còn không thì thôi, mấy con
nên về đời. Mặc dù cái Tu viện cất rất nhiều nhà cửa, để tiếp nhận mấy con tu
cho được giải thoát. Đó là cái lòng thương yêu muốn cho mấy con có chỗ ăn, chỗ ở
được hoàn toàn, mà không phải gì của riêng của mấy con, để làm gì?
Để đương
nhiên mấy con là một tu sĩ ly gia cắt ái, không còn có một gì cả ngoài ra ba y
một bát. Cho nên mấy con thấy, người nào mà thừa một vật gì là phạm giới. Chỉ vừa
đủ cho một đời sống như một người tu, một người lính đi trận thì chỉ đồ đạc
trên ba lô thôi.
Nghĩa là
chúng ta bữa nay ở đây, ngày mai đi chỗ khác thì chỉ có cái túi bát của chúng
ta, bộ y áo của chúng ta là đủ rồi. Không còn mang theo một cái vật gì cả. Đời
sống chúng ta quyết tu là bỏ hết cuộc đời rồi. Ly gia cắt ái, thiểu dục tri
túc, những danh từ đó đã nhắc đi nhắc lại biết bao nhiêu lần. Chúng ta tích lũy
cái này, cái nọ, cái kia, máy móc đồ làm gì đây? Nó có giải thoát được cho
chúng ta đâu?!
Lời nói của
Thầy mấy con có ghi lại để đưa đi vào lịch sử bằng cách này cách khác, không bằng
giá trị mấy con tu chứng. Chỉ một người tu chứng thôi, không cần thu băng,
không cần làm cái gì tất cả hết. Không cần quay phim, quay ảnh gì, tất cả dẹp sạch
xuống. Đây là quảng cáo, nói láo, không thật, vọng ngữ. Còn mình tu chứng là
không nói láo.
(10:25) Đây
hôm nay mấy con thấy, trong cái bộ sách Thời Khóa Tu Tập Trong Thời Đức Phật,
tiếng Pali, nghĩa là trong tạng kinh Nikaya mà Thầy đã rút ra rất lâu rồi. Hôm
nay Thầy nhuận lại cho được nghĩa lý đầy đủ, để mấy con nương theo vào đó mà
tu.
Có người đọc
hỏi Thầy ở trong này đức Phật dạy là mình nằm nghỉ chứ không được ngủ, vậy thì
tụi con làm sao đây? Ai không cho mấy con ngủ? Nhưng mấy con tu được như các vị
Tỳ kheo trong thời đức Phật, thì cần gì phải ngủ. Nằm nghỉ là ngủ rồi chứ. Còn
mấy con ngủ là mê. Bởi vì có biết gì đâu, ngủ đâu có biết gì.
Còn người ta
nằm nghỉ mà người ta còn bảo phải thức dậy, mấy con đọc lại cái thời khóa. Thời
khóa này thì mấy con biết đức Phật dặn: khi mà nằm nghỉ trong canh giữa.
Chứ ban ngày các con có nghe nói, ông Phật có dạy biểu nằm nghỉ không? Chỉ có
canh giữa, tức là nửa đêm. Mà nằm nghỉ thì phải tác ý, phải nghỉ là phải thức,
phải dậy không được nằm hoài, không được nằm lỳ.
Các con thấy
đạo Phật đâu có ngủ đâu? Đâu phải còn ham ăn, ham ngủ như chúng ta đâu? Còn bây
giờ chúng ta còn ham ăn, ham ngủ thì còn xa quá. Đạo Phật không phải tịnh cốc
đâu mấy con, chúng ta nghỉ tức là chúng ta ngủ. Tâm không nghĩ, không suy tư,
không nghĩ ngợi một điều gì là nó đã nghỉ. Mà thân ngồi không nhúc nhích, không
động đậy là nghỉ.
Chữ nghỉ với
chữ ngủ nó có khác nhau, ngủ là mê, là không biết. Còn chữ nghỉ ngơi là nằm yên
lặng cho không hoạt động, nó nghỉ ngơi. Một người nông dân họ cuốc đất, họ làm
ruộng, họ trồng rẫy. Một hơi họ vào trong bóng cây họ ngồi, họ nghỉ, họ không
cuốc nữa, đó là nghỉ.
Còn chúng ta
làm việc hàng ngày để nhìn xem cái tâm chúng ta, để đẩy lui các chướng ngại
pháp trong thân tâm chúng. Để bảo vệ và giữ gìn cái chân lý Tâm Bất Động -
Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự, tức là tâm vô lậu. Để từ một phút một giây kéo dài
ra một ngày, một tháng để sống với cái chân lý đó, để làm cho chúng ta hoàn
toàn giải thoát.
(12:35) Cái
sự tu tập này không lâu, nhưng chúng ta hôm nay tu quá lâu. Thầy nói một người
siêng năng mà tha thiết mà nỗ lực mà tu đúng cách, người ta thấy trước mắt người
ta, cái vô thường sống chết nó thình lình lắm. Nó không còn vui sướng gì để mà
ngồi đó mà ăn, để ngồi đó mà ham ngủ. Bữa nay mạnh, ngày mai đau là vô thường.
Bữa nay mạnh, ngày mai chết là vô thường, chắc gì mà chúng ta còn sống mãi.
Vô thường nó
đến, chúng ta không thể nào mà bảo vệ và giữ gìn được. Bởi vì chúng ta chưa có
làm chủ nó. Cho nên chúng ta tha thiết từng phút từng giây, sự đau khổ, sự khắc
khoải trong tâm chúng ta chưa làm chủ được sự sống chết là một nỗi đau khổ vô
cùng. Chúng ta đau khổ vô cùng, còn vui sướng gì mà ham ăn, ham ngủ các con.
Cho nên
chúng ta cố gắng nỗ lực từng giây từng phút. Đừng để thời gian trôi qua, mà đức
Phật nhắc chúng ta để chúng ta quý trọng cái thời gian tu tập về chúng
ta: "Tấc bóng thời gian một tấc vàng. Tấc vàng tìm được không gì
khó. Tấc bóng thời gian khó hỏi han". Mất rồi tìm lại không được, mấy
con.
Nhưng tu cái
kiểu của mấy con là không bao giờ chứng đạt. Thầy xác định điều đó, không tha
thiết, chỉ chơi. Khi mà thấy sanh tử luân hồi rành rọc, lúc nào cũng bên chúng
ta, thì còn gì mà vui sướng nữa?!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét