527- NĂM ĐIỀU KIỆN ĐỂ NHẬP
THẤT TU TẬP
(14:11) Mấy
con sẽ đọc lại cái thời khóa. Mấy con thấy rất rõ ràng đức Phật dạy những cái
pháp tu tập. Thì đầu tiên cái Tăng đoàn của chúng ta cũng phải nương vào cái thời
khóa này để mà học tu cho nó lợi lạc.
(1) PHẢI ĐẦY
ĐỦ OAI NGHI CHÁNH HẠNH - Mà trong này Thầy có giải thích rõ lắm. Trong tất cả
những oai nghi chánh hạnh nó như thế nào? Qua hồi nãy mà Thầy đã nhắc mấy con,
đi ra hái rau, hái thêm trái ớt ăn, đó là chánh hạnh của mấy con à? Hoặc mấy
con nhận thêm khất thực của người khác cúng dường khi mấy con đã đi khất thực
xong. Thì đó là cái chánh hạnh của mấy con sao? Các con thấy những cái đó sai.
Giờ này chưa phải là giờ ngủ mà tắt đèn đi ngủ thì mấy con đó là chánh hạnh
sao? Cái hạnh gì lạ lùng vậy?
Ăn mặc xốc xếch
ở trong thất, một cái áo ngắn, một cái quần đùi, như vậy là chánh hạnh của mấy
con đó sao? Trong giờ tu mấy con ở trong thất, mặc bộ đồ ngắn đi tới đi lui. Mấy
con ôm pháp của Phật mà tu tập với cái lòng không tôn kính như vậy, đó là chánh
hạnh của mấy con sao? Các con cứ nghĩ coi Thầy nói có đúng không? Khi chúng ta
ôm pháp của Phật là pháp giải thoát. Chúng ta phải có lòng cung kính và tôn trọng!
Vậy cung kính, tôn trọng phải ăn mặc tề chỉnh!
Một bữa ăn của
chúng ta là của mồ hôi nước mắt của bao nhiêu người. Thế mà chúng ta lại ăn mặc
bộ đồ rất đơn sơ ngắn gọn, ngồi ăn được, các con thấy như vậy các con có đúng
không? Chúng ta kính trọng của mồ hôi nước mắt của người khác. Khi ăn phải mặc
y, mặc áo tràng hẳn hòi nghiêm chỉnh, đó là sự tôn trọng. Chứ không phải chúng
ta ăn mặc đó để cúng cái thức ăn này cho một người khác, cho những vong linh.
Không phải đâu mấy con.
Có vong linh
nào mà để thọ hưởng của cúng của chúng ta?! Người ta tưởng. Chỉ chúng ta biết
tôn trọng mồ hôi nước mắt, sự khổ của kẻ khác. Nước mắt mồ hôi cung phụng cho
chúng ta ăn để sống tu tập. Thật sự cung kính, cho chúng ta qua cái hình thức,
ăn mặc nghiêm chỉnh trong giờ ăn. Đây là những cái chánh hạnh của chúng ta, những
cái oai nghi chúng ta coi thường. Một người tu sĩ mà oai nghi chánh hạnh như vậy
thì ra gì? Tu tập làm gì mà có giải thoát, có vô lậu?!
(2) SỢ HÃI
CÁC LỖI NHỎ NHẶT - Các con có sợ hãi không? Đi thì nhắm con mắt đi tới đi lui,
đạp con trùng, con kiến. Mấy con có biết đó là những lỗi nhỏ nhặt về sát sanh
không? Một người tu sĩ luôn luôn phải lúc nào cũng tỉnh giác, đó là cái tiên
quyết đầu tiên của chúng ta tu tập. Làm cái gì cẩn thận, y áo phơi phải có nơi
có chỗ, không phải đụng đâu phơi đó, đó là oai nghi chánh hạnh sao? Đó là những
cái lỗi nhỏ nhặt, mà chúng ta cần phải sửa.
(17:32) Mấy
con thấy lỗi nhỏ nhặt, Thầy nói người tu sĩ có hai trăm năm chục giới, người
Nam. Người Sa di có mười giới. Người cư sĩ có năm giới. Mà mỗi giới biết bao
nhiêu hành động nhỏ nhặt, mà chúng ta sẽ phạm giới đó. Chứ đâu phải lỗi nhỏ nhặt
là những giới ngoài những cái giới này.
Trong cái giới
sát sanh có nhiều lỗi nhỏ nhặt, vô tình chúng ta đều phạm vào lỗi sát sanh. Một
hành động không cảnh giác là phạm vào lỗi sát sanh. Đó là những lỗi nhỏ nhặt.
Cho nên đức Phật dạy chúng ta phải sợ hãi trong những lỗi nhỏ nhặt.
Vì vậy mà
khi đi, khi đứng, khi nằm, khi nói, tất cả những hành động thân - khẩu - ý đều
sợ những lỗi nhỏ nhặt mà chúng ta cẩn thận, do đó mới có được cái oai nghi
chánh hạnh. Còn nếu chúng ta không sợ hãi, thì chúng ta đâu có lo lắng, chân bước
không cẩn thận, vì vậy mà chúng ta thường phạm mà không thấy, bởi vì lỗi nhỏ nhặt
chúng ta ít có thấy lắm.
Bài pháp thứ
ba trong thời khóa đức Phật dạy:
(3) CHẤP NHẬN
GIỮ GÌN GIỚI LUẬT - Thật sự ra giới luật, chúng ta học là học, chứ chúng ta
không chấp nhận. Nhưng ở đây đức Phật khuyên chúng ta muốn tu để tâm vô lậu,
thì phải chấp nhận giới luật đừng xem thường nó. Mấy con biết rằng, khi mấy con
phạm giới là mấy con xem thường giới. Còn khi mấy con phạm giới rồi, mấy con đến
ngày phát lồ, thỉnh nguyện sám hối thì mấy con nói cho qua mặt mà thôi. Chứ tật
nào thì vẫn còn giữ tật nấy, chứ không bao giờ chịu sửa sai những lỗi lầm của
mình. Những cái giới mà đức Phật dạy trong thời khóa, là giữ gìn mắt, tai, mũi,
miệng, thân, ý.
Các con nhớ
cái câu nói của đức Phật không:
(4) SỐNG ĐỘC
CƯ - Nhưng muốn giữ gìn mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý mà các con giữ như thế
nào? Mắt, đâm cho mắt đui hay sao? Lỗ tai thọt cho nó điếc sao? Điều đó không
thể chấp nhận. Sáu căn chúng ta vẫn còn nguyên vẹn, nhưng làm sao mà giữ gìn bảo
vệ nó để tiếp xúc sáu trần mà không bị đắm nhiễm?
(19:58) Tâm
chúng ta còn đầy đủ cái tham, sân, si mà khi tiếp xúc sáu trần thì làm sao
không bị các trần lôi cuốn. Cho nên chỉ còn điều duy nhất là chúng ta giữ độc
cư. Thế mà giữ độc cư được trong bao lâu đây? Một ngày đêm hay một ngày, một
tháng, hai tháng rồi đi ra nói chuyện. Các con sung sướng lắm. Tưởng là mình sống
hoài, sống lâu, không chết, không vui buồn, không bệnh tật. Cho nên ai cũng nói
chuyện? Đó là cái lỗi của mấy con quá lớn.
Đức thứ năm
đức Phật dạy:
(5) ĂN UỐNG
PHẢI TIẾT ĐỘ, KHÔNG NÊN ĂN UỐNG PHI THỜI - Giống như hồi nãy Thầy dạy. Mình ăn
riêng, so với người này người kia thì người đâu người khác. Nhận của cúng dường
ăn không hết, đem cho người này, người khác đó là một lỗi. Làm cho người ta ăn
uống phi thời. Lỗi mình không đủ, còn muốn kéo theo một số người có lỗi nữa. Thật
là đau khổ!
Cho nên
trong ăn uống rất cẩn thận, khiêm tốn khi khất thực. Mà trong Tăng đoàn thì các
con nhớ kỹ, một điểm cùng nhau để đến điểm đó rồi mới đi đến chỗ khất thực. Chứ
không phải đi khất thực thì mang bát, rồi đi ngay đến chỗ khất thực tự mình,
thì như vậy không phải là Tăng đoàn.
Tăng đoàn đi
khất thực là phải có điểm chờ, đông đủ ngay chỗ đó, xong rồi chúng ta mới cùng
đi đến chỗ khất thực. Sau khi khất thực xong rồi, người đến khất thực trước thì
đứng tại một điểm chờ. Và sau khi mọi người đều khất thực xong thì chúng ta đi
về điểm đầu. Từ điểm đầu đó chúng ta mới trở về thất, rồi ngồi ăn.
Cái này, đó
là tổ chức Tăng đoàn có oai nghi tế hạnh, lập thành chánh hạnh. Kẻ đi trước người
đi sau, kẻ đi tới người đi lui, nhìn như đi chợ, thì như vậy đâu phải là Tăng
đoàn, đâu phải là có tổ chức. Hiện giờ các con biết rằng, mọi người chúng ta ai
cũng còn sức khỏe, đâu có ngày nào bệnh tật mà phải nhờ người khác đi khất thực
cho mình.
(22:21) Ngày
xưa đức Phật tám mươi tuổi, có thị giả là ông A Nan, thế mà đức Phật có nhờ ông
A Nan đi khất thực cho mình bao giờ không? Lịch sử của đức Phật còn đó, gương hạnh
của đức Phật còn đó. Tám mươi tuổi vẫn đi khất thực như thường, không nhờ một
người nào khác, trừ khi đương bệnh đau.
Các con thấy
chưa? Trách nhiệm bổn phận của mình chỉ có đi xin ăn rồi về tu, chứ không phải
ngồi chơi, chứ không phải là ông chủ.
Cho nên, tất
cả những điều ăn, uống, đi khất thực phải có giờ giấc, phải có oai nghi rõ
ràng. Dù là một cái điểm rất gần. Như quý vị thấy đi khất thực, chỗ khất thực đến
chỗ thọ trai Tăng chỉ chừng năm thước, mười thước. Từ nơi khất thực đó … Tăng
đoàn phải đứng đợi, một nửa phải đứng đợi một điểm chờ mọi người đều khất thực
xong, thì chúng ta trở về trai đường hoặc tổ đường để mà thọ trai. Cùng thọ
trai…
Lúc khất thực
xong đi về trai đàn, rồi bày bát, quần áo sửa soạn để ăn, không phải vậy. Khi
mình đến trai đường phải cùng đến với nhau một lượt, và rồi bày bát ra để sắp xếp
trật tự, thật nhẹ nhàng từng người.
Bởi vậy
trong thanh quy của Tu viện Chơn Như có nói rõ ràng Thân hòa đồng trụ: Cùng
làm, cùng sống, cùng đi, cùng ăn, cùng ngủ. Chứ không phải kẻ đi trước, người
đi sau, như vậy đâu gọi là Tăng đoàn. Đó là cách thức ở ngoài đời.
Ở đây trong
cái phần đầu tiên mà đức Phật nhắc nhở cho chúng ta biết cách thức để mà sống
trong oai nghi chánh hạnh. Còn phần sau từ bài sáu, bảy, tám, chín là những phần
tu tập. Cho nên phải cố gắng thực hiện những phần sống, năm phần. Tức là năm
cái bài đầu tiên để chúng ta thực hiện cho đúng những oai nghi chánh hạnh và
sau đó mới vào thất tu tập.
(24:57) Oai
nghi chánh hạnh chưa xong mà vào thất tu tập là tu tập cái gì? Có được những gì
đâu. Sống trong thất rất là bừa bãi, người ta đến thất của mình rồi người ta
quan sát người ta thấy rằng người tu sĩ này chưa biết nhập thất:
—Sống chưa
có oai nghi tế hạnh.
—Sống chưa đầy
đủ oai nghi chánh hạnh.
—Sống chưa sợ
hãi những lỗi nhỏ nhặt.
—Sống không
chấp nhận giới luật.
—Sống không
giữ gìn mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý.
Người ta vào
cái thất mấy con là người ta đã nhận xét qua, người ta đã biết năm cái điều cần
thiết để vào thất thì mấy con đã không đúng. Cho nên làm sao vào thất tu được?!
Cho nên Thầy
dạy, hôm nay Thầy xin nhắc lại. Sau cái thời khóa tu tập này mà chấn chỉnh lại
thân tâm mình. Nếu thấy rằng mình không thể nào tu nỗi, thì xin xả y ra đời.
Các cư sĩ cũng dễ dàng lắm, không khó khăn. Chúng ta tu không nổi, theo đạo Phật
quá khó. Những oai nghi chánh hạnh, những điều mà đạo Phật đã kê ra như thế
này, chúng tôi không thể làm được. Thì đức Phật không ép một cái người nào theo
đạo mình cả. Mà chỉ tự mình, cũng tự nguyện, tự giác. Đạo Phật là đạo tự nguyện,
tự giác, sống tu tập để được giải thoát. Còn không thì mình chấp nhận sự sinh,
già, bệnh, chết, sự đau khổ của cuộc đời mình thì nên về đời mà sống, thọ lấy
những sự đau khổ đó. Còn tu là phải tu cho tới nơi tới chốn, không thể bằng
cách kiến giải lý luận thế này thế khác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét