530- CHỮ HIẾU TRONG ĐẠO PHẬT
(55:58) Bởi
vậy cứu mình chưa được mà lo cứu người khác là tự mình giết mình chết. Thương
yêu là tốt, nhưng chính thương mình, làm sao cho mình được giải thoát. Rồi mới
đem sự giải thoát đó mà giúp cho người khác, thì thương mình mới thương người
khác.
Cũng như một
người con hiếu thương cha mẹ là chỉ biết khi cha mẹ đau là không đau thế được
cha mẹ. Cha mẹ chết cũng không chết thế cho cha mẹ. Chỉ biết nhìn cái đau của
cha mẹ, hoặc là nhìn cái sự đau khổ của cha mẹ mà thôi.
Gọi là hiếu
là đem về, là thăm viếng, món ăn món này kia cho cha mẹ. Nhưng mà sự thật ra
cha mẹ đang đau bệnh, ăn cái gì được? Thăm viếng để rồi đỡ bồng, đứng lên ngồi
xuống, cho ăn cho uống. Nhưng mà sự đau khổ cha mẹ mình trọn vẹn, mà mình có chịu
thế chỗ nào được mà gọi là hiếu?! Cha mẹ chăm sóc nuôi con rất cực khổ, mà
trong khi chăm sóc cha mẹ có một chút, gọi là mình hiếu được à? Người đệ tử của
đạo Phật, hiếu là phải làm như thế nào?
Hiếu là phải
làm sao cho cha mẹ mình không đau khổ, không bệnh tật. Sanh tử đến làm cho cha
mẹ mình không có bị sanh tử chi phối, bị chết, thì như vậy mới hiếu chứ!
Hiếu mà bây
giờ mẹ mình chết, mình vẫn chỉ nhắm mắt nhìn đó rồi đem chôn à? Cái hiếu của
mình có trọn vẹn đâu. Cũng như cha mẹ mình hồi xưa sanh mình ra rồi nuôi, cho
ăn cho uống. Rồi bây giờ mình cũng trở về, cha mẹ mình nằm một chỗ, cũng cho ăn
cho uống gọi là hiếu à? Nuôi lại cha mẹ mà gọi là hiếu à? Cha mẹ muốn nuôi,
mình có chắt cháu gì, mình có lại đó, mình đút cơm đút cháo cho người đó ăn
không? Mình chưa chắc đã là trả cái công nuôi dưỡng của cha mẹ hết, mà có gì mà
gọi là hiếu!
(57:54) Cho
nên ở đây hiếu là như thế nào? Một người muốn hiếu hạnh để trả ơn sinh thành dưỡng
dục của cha mẹ mình, là phải tu chứng đạo, là phải làm chủ sự sống chết. Rồi về
đó để dạy cho cha mẹ mình phải tập luyện như thế nào, để người cũng làm chủ được
sự sống chết, gọi là hiếu. Các con nghe cái danh từ hiếu hạnh của đạo Phật, nó
không phải là cái danh từ hiếu đơn sơ như người ta ở đời.
Như hiếu hạnh
của Trung Hoa: Mùa này măng không có mà cha mẹ thèm ăn. Thì ông này ra ngồi
khóc riết cho bụi tre lên măng, để rồi cắt vô cho cha mẹ ông ăn là hiếu. Sự thật
ảo tưởng! Không thể nước mắt mà chúng ta đã thấm làm cho cái bụi tre lên măng,
điều đó không thể có được.
Già cả như
ông Lão Lai lớn tuổi rồi mà cha mẹ buồn khổ, thì ông giả đò như trẻ con té tới,
té lui làm cho cha mẹ cười, làm trò hề cho cha mẹ. Cha mẹ đâu phải con nít mà
ngồi coi những cái thằng trò hề như vậy mà cười.
Rõ ràng là
những gương hiếu hạnh của Trung Hoa ảo tưởng, nó không thật. Nói đâu phải ra
đó, đúng đó, chứ đâu phải nói sai. Người lớn tuổi già đầy đủ kinh nghiệm, ngồi
coi trẻ con té tới té lui mà cười, thì như vậy là sai.
Các con hiểu,
trong cái vấn đề người ta muốn tỏ ra cái lòng hiếu, mà không biết cách nào mà
hiếu. Cho nên người ta mới nghĩ tưởng ra những cái điều ảo tưởng mà hiếu. Sự thật
đọc thì chúng ta nghe cũng thấy hay. Nhưng mà nhìn lại để, dùng trí tuệ mà nhìn
lại quán xét thì có đúng sự thật không? Người ta tưởng ra, người ta viết ra để
nói đó làm cái gương hạnh hiếu.
Ngài Tử Lộ,
cha mẹ nghèo ông đội gạo để nuôi cha mẹ mình. Chứ cha mẹ không đội gạo nuôi con
hay sao? Nếu không nuôi con, không đội gạo nuôi con thì con chết mất rồi còn
gì? Bây giờ làm có chút vậy gọi là hiếu.
Thật sự ra
Thầy thấy thật, đúng là người ta chưa hiểu hiếu là như thế nào. Hiếu là một người
tu như Thầy, cha mẹ chết rồi đi tìm cha mẹ mình tái sanh chỗ nào, đó là mới hiếu
chứ. Còn giờ cha mẹ mấy con chết rồi, mấy con biết cha mẹ mấy con sanh ở đâu
không? Vậy mà hiếu cái gì? Biết ổng làm cái gì? Biết mẹ mình làm cái gì giờ
đây? Đâu có biết được. Vậy mà mấy con hiếu à?
(1:00:16) Muốn
báo hiếu thì mấy con phải nỗ lực tu. Tu để có được Thiên Nhãn Minh, mấy con mới
nhìn xem xét để thấy cha mẹ mình sanh ở đâu? Ở làng nào? Xã nào? Con của ai? Rồi
đến đó. Rồi mình giúp cho những đứa bé đó. Trước là cha mẹ mình, bây giờ là con
người ta. Nhưng mình giúp cho những đứa bé đó, để thực hiện theo đúng chánh
pháp mà mình đã làm được.
Vậy thì cái
tâm vô lậu, nó sẽ đầy đủ cho mấy con những cái điều kiện cần thiết cho mấy con
báo hiếu. Tại sao mấy con không làm cái điều này, để mấy con trọn đầy làm người,
người con có hiếu? Thầy làm được, Phật làm được, tại sao các con làm không được?
Mà đâu phải là khó! Tại vì không nhiệt tâm. Còn tham ăn, còn tham ngủ, còn tham
thế tục, không muốn bỏ.
Thầy ăn lá
cây rừng vẫn sống như thường, có cần tham ăn đâu. Cho nên toàn thế giới đều tu
hết, có người nào chết đói đâu? Có người nào phải đi ra ruộng làm không? Nếu tu
hết, thì nội lá cây rừng, cỏ ăn cũng không hết. Tại sao chúng ta phải chịu cực
khổ. Để đi cày, đi cấy, đi cuốc để lấy hột gạo hột thóc. Để làm ra thực phẩm bằng
cách này, bằng cách khác ăn. Rồi chết rồi, cũng thành ra đất cát, có gì quý báu
đâu mà phải cực khổ đến mức độ vậy?!
Sao không ra
ngoài kia bứt một nắm cỏ ăn mà sống cho khỏe hơn? Ngồi chơi không phải sướng
sao? Mấy con thấy sao lại con người ta ngu si cho đến cái mức độ vô minh không
thể lường được. Mà chúng ta đã hiểu được Phật pháp là quý, còn bao nhiêu người
không hiểu được pháp thì người ta chịu. Còn mình đã hiểu Phật pháp thì sá gì là
cái ăn, cái uống, cái đồ ăn, trái cây này kia nọ mà tham. Dẹp xuống quách hết
đi cho rồi!
Nỗ lực tu,
mà tu chứng thì đền đáp được công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Chỉ có bảy
ngày đêm tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Bảy ngày đêm thôi thì mấy con
có đủ Tứ Thần Túc.
Tứ Thần Túc
là:
Dục Như Ý
Túc: muốn như thế nào thân tâm chúng ta sẽ làm như thế nấy.
Định Như Ý
Túc: muốn nhập định nào thì thân tâm chúng ta sẽ nhập định đấy.
Tuệ Như Ý
Túc: muốn biết đời trước chúng ta là ai, muốn biết loại người như thế nào, thì
cái trí tuệ chúng ta đều thông suốt.
Và Tinh Tấn
Như Ý Túc: là lúc nào chúng ta cũng siêng năng, không có lúc nào chúng ta lười
biếng.
(1:02:46) Đó
là bốn cái Thần túc của chúng ta mà. Mà khi cái tâm vô lậu thì cái lực của vô lậu
đó là Tứ Thần Túc. Chứ không phải chúng ta tập luyện Tứ Thần Túc. Các con hiểu
điều mà Thầy muốn nói rất rõ ràng, nó cụ thể.
Bây giờ
chúng ta đã thấy một giây vô lậu, mà một giờ vô lậu làm không được sao? Rồi một
ngày vô lậu không được sao? Rồi bảy ngày vô lậu không được sao? Một giây đã thấy
mặt nó rồi, thì phải hai giây phải làm được, ba giây phải làm được, cho đến bảy
ngày đêm vẫn phải làm được chứ.
Con người phải
có ý chí, có nghị lực, có dũng cảm, có sức dũng mãnh. Làm gì mà cái gì mà chận
chúng ta được? Nguyễn Thái Học nói: "Đường đi không khó vì ngăn
sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông". Sự tu tập không
khó, mà khó vì lòng của mấy con. Mấy con không có bỏ cái tâm tham ăn, tham uống,
tham ngủ, tham nghỉ thì mấy con không làm gì khó. Đường tu tập không khó, nhưng
khó vì ăn ngủ phi thời, độc cư phi thời. Cho nên không làm được cái điều mà Thầy
đã nói.
(01:03:52) Cái
bài học mà thứ sáu của mấy con học xong, thì mấy con sẽ chuẩn bị qua một cái
giai đoạn mới. Đó là cái lớp của mấy con sẽ chuẩn bị vào cái lớp “Thời Khóa Tu
Tập Trong Thời Đức Phật”. Tuy bây giờ tạm đủ trong cái thời gian học tập tri kiến
giải thoát của mấy con.
Cái nhất là
cái bộ sách mà Đức Hiếu Sinh. Đạo Phật đi vào trong cái giới thứ nhất, tức là
giới sát sanh. Thì cái Đức Hiếu Sinh mà ba tập dạy về Đức Hiếu Sinh. Chỉ cần một
cái Đức Hiếu Sinh của mấy con đầy đủ trọn vẹn, thì mấy con sẽ xả tâm rất dễ
dàng mà không bị ức chế tâm. Không cần phải học những giới luật khác.
Nhưng chúng
ta phải cẩn thận, dè dặt từng oai nghi chánh hạnh. Nghĩa là chúng ta phải tiến
tới chớ không thể. Bây giờ bắt buộc mấy con phải học suốt năm cái lớp hai trăm
năm chục giới, ba trăm bốn mươi giới Tỳ kheo Ni, và mười giới, năm giới đầy đủ
thì thời gian tu tập của mấy con quá lâu.
(1:04:57) Vừa
học là phải vừa động tâm. Mà vừa động tâm thì tâm không thanh tịnh, làm sao đi
vào Thiền Định được? Chỉ có kiên trì mới chuyên chú giải thoát mà thôi. Cho nên
đến giai đoạn này thì mấy con chuẩn bị.
Thầy hôm nay
ra để chuẩn bị cái Tăng đoàn của chúng ta. Người nào mà Thầy về kiểm tra xong
xuôi, trước khi mà mấy con được qua một cái lớp để tu tập, thì Thầy sẽ kiểm tra
từng người một, để đưa vào cái lớp tu tập. Chứ không thể mấy con muốn như thế
này thế khác, rồi đưa mấy con vào tu tập. Rồi cuối cùng chẳng chứng quả
A-la-hán gì cả hết. Mà rốt cuộc bị hôn trầm, thùy miên dập tới dập lui mà không
thắng nổi.
Cho nên ở
đây, Thầy sẽ cố gắng, sẽ hướng dẫn cho mấy con tu tập, tu tập cho đạt kết quả.
Và hôm nay về kiểm tra lại để thu thập những người nào được, tức là Thầy sẽ cho
đi sang qua một khu khác.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét